
hông tin, “Thật hả?”
Giai Nghi nghiêm túc: “Lâm Hiểu Khiết, nếu Thang Tuấn thắng, cậu có tức giận không?”
Hiểu Khiết chẳng chút do dự trả lời: “Không!”
Giai Nghi cười: “Thế là được rồi. Cho nên nếu cậu đường đường chính
chính thắng, Thang Tuấn cũng sẽ không tức giận! Đừng chưa thi đã bắt đầu lo hão.”
Hiểu Khiết lau nước mắt, “Cảm ơn cậu, Giai Nghi. Hiện giờ tớ thấy khá lên rồi.”
Giai Nghi cũng thở phào, tiếp tục nhâm nhi món ăn vặt trên tay, trách móc: “Cậu có biết nghe cậu khóc mà tớ sợ chết đi được. Nếu không phải
tớ đang bụng to, ngồi máy bay bất tiện thì ngày mai tớ đã xách hành lý
đến Spirit Hoàng Hải rồi.”
Hiểu Khiết bật cười, “Không cần đâu mà. Nói chuyện với cậu tớ thấy
nhẹ nhõm hẳn. Đợi khi Tiểu Giai Nghi ra đời, chị em chúng ta tụ tập
nhé!”
Giai Nghi đề nghị: “Cậu nói đấy nhé, đợi tớ hết tháng kiêng cữ chúng ta sẽ đến Seoul shopping một chuyến được không?”
Hiểu Khiết tò mò, “Seoul? Tại sao phải đến đó?”
Giai Nghi hào hứng: “Gần đây tớ xem rất nhiều phim Hàn nên rất muốn
đến Seoul. Hơn nữa năm nay Seoul có một trung tâm thương mại đưa ra
tuyến phục vụ chuyên biệt cho khách nước ngoài. Như vậy những khách
ngoại quốc mua sắm ở Hàn Quốc sẽ được hưởng ưu đãi. Gặp các ngôi sao
Hallyu thì càng tốt!”
“Chỉ vì tuyến phục vụ chuyên biệt đó mà cậu tình nguyện bay sang Seoul?”
Giai Nghi khẳng định, “Đương nhiên, ở đây hoàn toàn không thể hưởng ưu đãi được như thế.” Lời tác động mạnh đến Hiểu Khiết.
Cô sung sướng reo lên: “Không sai! Giai Nghi, cậu nói hay quá! Tớ
phải nhanh chóng viết bản kế hoạch mới được, lần sau nói chuyện tiếp
nhé, bye bye.”
Không chờ Giai Nghi đáp, Hiểu Khiết đã dập máy, thu dọn một chút rồi rời khỏi nhà.
Cô mặc một bộ quần áo đơn giản, đến công ty, bước nhanh vào văn
phòng. Tiết Thiếu vẫn đang ngồi đó khiến cô ngạc nhiên: “Sao anh vẫn còn ở lại công ty?”
Tiết Thiếu ngẩng đầu lên, “Tôi đột nhiên nghĩ ra một ý rất hay, cảm thấy có thể làm bản kế hoạch của chúng ta thêm hoàn hảo.”
Hiểu Khiết xách laptop tới bên Tiết Thiếu, “Trùng hợp nhỉ, tôi cũng
nghĩ ra một ý rất hay. Hôm nay chẳng phải chúng ta đang tắc ở một chỗ đó sao? Chúng ta sẽ đưa hoạt động lễ kỷ niệm năm nay thành việc tổ chức
dịch vụ chuyên biệt cho những người tiêu dùng cao cấp, từ đó nâng cao
level của Hoàng Hải. Anh viết đến đâu rồi?”
Tiết Thiếu gật đầu, kéo Word về trang đầu tiên, trên màn hình hiển thị tin tức về thương hiệu nổi tiếng Italy.
“Thương hiệu nổi tiếng của Ý có ý định mở thị trường tại Trung Quốc, thành lập cửa hiệu kiểu mẫu.”
Tiết Thiếu nói: “Tôi cho rằng, mấy năm gần đây Hoàng Hải đã có sự
phát triển vượt bậc, vì vậy ở lễ kỷ niệm này, cái cần mở rộng không phải doanh số mà là phải chú ý hơn đến thương hiệu và dịch vụ, sử dụng hoạt
động của các thương hiệu lớn để kích thích tiêu dùng. Nếu lần này Hoàng
Hải đưa thương hiệu lớn như Ferragamo vào thì chắc chắn hình ảnh của
trung tâm thương mại sẽ được hỗ trợ lớn.”
Hiểu Khiết kinh ngạc: “Chà Tiết Thiếu, sao anh hay tin thương hiệu
này sẽ vào Trung Quốc? Nếu chúng ta có thể lấy được thì chẳng khác hổ
thêm cánh. Giày dép hãng này thiết kế vừa nhã nhặn vừa sang trọng, được
khách hàng, đặc biệt là nhóm tiêu dùng cao cấp yêu thích. Điều này rất
phù hợp với mục tiêu nâng cao đẳng cấp của Hoàng Hải. Thêm nữa, điều
đáng chú ý nhất mà thương hiệu Ferragamo đem lại là vấn đề tinh thần, họ có dịch vụ thiết kế riêng cho từng khách hàng, từ kiểu dáng đến mẫu mã
đều suy nghĩ chu toàn cho khách hàng, khiến mỗi người tiêu dùng đều thấy mình đặc biệt. Điều này cũng đồng nhất với mục tiêu của Hoàng Hải.”
Tiết Thiếu vui vẻ: “Thế nào, giám đốc? Cô thấy ý tưởng này sao?”
Hiểu Khiết cười: “Rất tuyệt! Phải đặt một cái tên cho hoạt động dịch vụ ưu đãi này chứ nhỉ!”
Tiết Thiếu buột miệng, “SSP!”
“SSP?”
“Super…”
“Service Personal!”
“Đúng thế!”
Hiểu Khiết sung sướng: “Cool! Tiết Thiếu, mau nghĩ xem ngoài dịch vụ
và thương hiệu, còn làm gì được nữa để kế hoạch hoàn hảo thêm đi.”
Tiết Thiếu sửng sốt, trong giây lát không biết phải trả lời sao, “Xin lỗi, tôi vẫn chưa nghĩ tới.”
Hiểu Khiết thoáng trầm tư, “Không sao, nên suy nghĩ thêm, biết đâu
lại nảy ra ý tưởng hay hơn. Trước tiên cứ mời mấy thương hiệu nổi tiếng
vào Hoàng Hải đã. Tôi sẽ gửi email, hy vọng sẽ nhanh chóng nhận được thư trả lời.”
Tiết Thiếu thở phào, “Có bản kế hoạch này chúng ta sẽ không bị fire nữa.”
Hiểu Khiết cười nhẹ nhõm, “Lúc trình bày tôi sẽ đề cập với giám đốc Thang ý tưởng này do anh nghĩ ra. Vất vả rồi.”
Tiết Thiếu vui vẻ: “Cảm ơn giám đốc, tôi tiếp tục hoàn thành bản kế hoạch đây.”
“Ngoài dịch vụ đặc biệt cho nhóm khách hàng cao cấp, có thể tính đến
việc tổ chức một tuyến dịch vụ đặc biệt cho nhóm khách nước ngoài.”
Tiết Thiếu gật đầu lia lịa.
Trong phòng làm việc, hai người đều bận rộn.
Lúc này, Thang Tuấn cũng đến văn phòng, thấy phòng của Hiểu Khiết vẫn sáng đèn, bèn bước vào.
Hiểu Khiết nhìn thấy anh, mỉm cười.
“Hiểu Khiết, muộn thế này mà vẫn chưa nghỉ?” Thang Tuấn mấp máy, còn tạo dáng giống thỏ Peter, giơ nắm tay cổ vũ cô.
“Anh cũng thế nhé!”