
tranh nơi công sở hoặc anh sống hoặc tôi
sống, chỉ cần giành được thời cơ trước và đạt kết quả, áp đảo được đối
phương, tiêu diệt được địch thủ sẽ là thắng. Tô Lợi, chẳng phải cô hỏi
một số kinh nghiệm làm việc ư? Chính là đây. Nơi làm việc là gì nào? Là
nơi trước mặt cô người ta cười, gửi cho cô một cái hôn gió, nhưng sau
lưng lại đâm cho cô một nhát dao, đâm xong sẽ sung sướng trước thi thể
cô.”
Hiểu Khiết tức tối: “Anh đang hợp lý hóa hành vi trộm cắp của mình?!”
Tiết Thiếu khó chịu ra mặt: “Trộm cắp? Tôi ‘trộm’ khi nào? Tự bọn họ
to mồm thảo luận ở nhà ăn của nhân viên, còn trách tôi? Một hành vi ngu
xuẩn của những kẻ mới vào nghề. Tóm lại, tất cả những gì tôi làm đều vì
Hoàng Hải. Kể từ ngày đầu tiên vào Hoàng Hải, tôi đã nói với chính mình, nhất định phải tạo nên một giá trị khác biệt cho Hoàng Hải, như thế mới không uổng phí việc tôi bỏ mức lương cao ở công ty 4A, đến Hoàng Hải
làm một trưởng nhóm.”
Hiểu Khiết sửng sốt.
“Mọi người đều thấy tôi sai, cảm thấy tôi bỉ ổi vô sỉ. Nhưng trên
thương trường không tồn tại hai chữ ‘thương hại’, chỉ có kẻ thua người
thắng. Lẽ nào các bạn muốn trở thành kẻ thua cuộc, thà mình bị đuổi việc chứ không phải người của nhóm chủ nhiệm Thang?”
Hiểu Khiết sa sầm mặt mày, mâu thuẫn dằn vặt trong lòng.
Tô Lợi cắn môi, nhìn các đồng nghiệp khác, lại nhìn sang Hiểu Khiết,
hít một hơi thật sâu, “Giám đốc, bỏ qua việc của trưởng nhóm, bản kế
hoạch của chúng ta ngoài ‘SSP Week’ còn cả một hệ thống quy trình thực
hiện SOP, không phải lấy ý tưởng từ nhóm kia. Giám đốc Thang cũng vì
điều này mà quyết định chúng ta thắng, tôi cho rằng không nên đổ hết
trách nhiệm lên trưởng nhóm, càng không nên vì việc này mà phủ nhận công sức của những người khác.”
Tô Lợi hùng hồn bảo vệ tâm huyết mình đã bỏ ra.
Tiết Thiếu lên tiếng: “Giám đốc Lâm, cô là một giám đốc từ trên trời
rơi xuống phòng kế hoạch, cô không thể hiểu vì sao tôi lại làm vậy. Như
tôi đây, đã cống hiến cho phòng kế hoạch bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới có chút hy vọng, đầu tiên là Thang Tuấn, sau đó lại là cô, mấy người
đều từ đâu đâu đến, làm sao hiểu được tâm trạng của chúng tôi? Chúng tôi không thể để mất công việc này.”
Những người khác cũng phụ họa theo, “Giám đốc, chúng tôi cũng làm rất lâu rồi, chúng tôi không thể thua.”
Hiểu Khiết thấy Tô Lợi lo lắng, Tiết Thiếu và những thành viên khác
tức giận, không thể tiếp tục giữ vững lập trường, đành thở dài bất lực.
Trong quán cà phê ngoài trời, một bầu không khí u ám bao trùm.
Trịnh Phàm, Tố Tố và ba người khác rầu rĩ ngồi thảo luận hình phạt.
“Rốt cuộc chúng ta có bị fire không?”
“Liệu có vẫn giữ hình phạt cũ không? Hy vọng là không.”
Mắt Tố Tố đỏ hoe, lo lắng: “Nếu giám đốc Thang vẫn fire chúng ta thì
phải làm thế nào? Tiền viện tiền thuốc của Đại Bảo nhà tôi phải làm sao
đây?”
Trịnh Phàm lo lắng: “Trời ạ, chị càng nói tôi càng lo lắng, có khi tôi phải lên mạng để bán một số thứ mới được.”
Đúng lúc này, Thang Tuấn bê sáu cốc cà phê tiến lại, “Nào, mọi người vất vả rồi, uống cà phê đi, thư giãn một chút.”
Mọi người ngạc nhiên.
Trịnh Phàm hỏi: “Chủ nhiệm, thời điểm nhạy cảm này sao anh vẫn thoải mái như thế?”
Thang Tuấn an ủi, “Giám đốc Thang chẳng phải đã nói sẽ suy nghĩ sao?
Bây giờ đã lo lắng vẫn còn sớm quá. Cả nhóm vì bản kế hoạch đã mệt nhoài rồi, phải thư giãn đã.”
Tố Tố lo lắng: “Làm sao thư giãn được? Việc này liên quan đến chuyện
đi hay ở mà. Nhưng chủ nhiệm này, sao hai nhóm lại có sự trùng hợp vậy,
cùng ra một bản kế hoạch như nhau?”
Thang Tuấn thoáng bối rối, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Mọi người
yên tâm, chúng ta là một đội. Xảy ra việc này, với tư cách là trưởng
nhóm tôi sẽ chịu thay các bạn!”
Mọi người đều sửng sốt.
Thang Tuấn chân thành nói: “Các bạn đều biết thân thế của tôi. Cuộc
đời tôi từ trước tới nay chưa từng phải nỗ lực vì bất cứ điều gì, chỉ
cần tôi muốn, cái gì cũng đạt được. Cho nên tôi không bận tâm đến cái
gọi là khái niệm thắng thua. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nỗ lực muốn
thành công thì lại thất bại. Đây là lần đầu tiên tôi có những người bạn
mà tôi muốn bảo vệ. Dù thế nào đi nữa hãy tin tưởng tôi, nhất định sẽ
bảo vệ các bạn, cho dù phải đánh cược tất cả!”
Các thành viên vô cùng cảm động, đều rưng rưng lệ nhìn anh.
“Cảm ơn cậu, chủ nhiệm.” Tố Tố cảm động lấy một chiếc bùa bình an từ
túi, ngại ngùng mà có chút giống bà mẹ nói với đứa con, “Tôi chẳng có gì tốt, vật này tặng cậu, đây là bùa bình an tôi xin ở chùa, hy vọng cậu
sẽ bình an thuận lợi, chủ tịch có thể nhanh chóng khỏi bệnh. Cậu phải
chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức.”
Tố Tố đặt bùa bình an vào tay của Thang Tuấn, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Thang Tuấn xúc động: “Cảm ơn chị!”
Tố Tố hơi xấu hổ, nhìn đồng hồ, chuyển chủ đề, “Chúng ta quay về làm việc đi, muộn rồi.”
Thang Tuấn cũng nhìn đồng hồ, gật đầu. Cả nhóm đứng lên, Trịnh Phàm và Tố Tố
đi trước, ba thành viên khác theo sau, Thang Tuấn đi ở cuối cùng. Anh lo âu nhìn bóng lưng họ, không biết Thang Mẫn sẽ áp dụng hình phạt nào.
Tại công ty, Thang Mẫn, Thang Tu