
phải đã có em và chị anh rồi? Anh tin rằng hai người có thể hợp tác mật thiết.”
Hiểu Khiết sững sờ.
Thang Tuấn ấn nút đóng cửa một lần nữa.
Hiểu Khiết khuyên nhủ, “Mấy người họ quan trọng như vậy? Đến mức anh
có thể vì bọn họ mà quay lưng với giám đốc Thang, thậm chí vứt bỏ Hoàng
Hải, để cùng họ rút lui?”
“Nếu hôm nay là các thành viên nhóm em, em cũng sẽ cùng rút lui với bọn họ, không phải thế ư?”
Hiểu Khiết cắn răng đáp, “Em sẽ không thế!”
Thang Tuấn ngạc nhiên.
Cô nói: “Nếu họ làm sai, em sẽ không rút lui với họ.”
Thang Tuấn cười khổ, “Từ lúc đến Hoàng Hải em đã thay đổi rất nhiều, đến mức càng ngày càng xa lạ.”
“Không phải là em thay đổi, mà là vốn dĩ chúng ta đã không cùng một
thế giới.” Hiểu Khiết thoáng bực bội, “Anh có thể sống đàng hoàng như
thế này là vì trong thẻ ngân hàng của anh có rất nhiều số không, mỗi
ngày ngủ dậy tiền đã tự động chuyển vào tài khoản. Em thì khác, chỉ vì
sai xót của một thành viên mà em từ bỏ công việc, ai sẽ giúp em trả tiền thuê nhà và sinh hoạt phí? Đúng, đồng nghiệp rất quan trọng, nghĩa khí
cũng vậy, nhưng tiếp tục sống với em mới là quan trọng nhất.”
Mặc dù Thang Tuấn thừa nhận Hiểu Khiết đúng, nhưng anh không thể chấp nhận.
Hiểu Khiết tiếp tục: “Anh có biết việc đặt quá nhiều tình cảm cá nhân vào công việc chẳng phải là chuyện tốt không?”
Tránh bị dao động bởi cô, Thang Tuấn lập tức cay nghiệt trả lời: “Xin em đừng giống chị anh nữa, lôi một đống đạo lý làm việc để dạy dỗ anh.”
“Không phải dạy dỗ, mà là cảnh tỉnh!” Hiểu Khiết lớn tiếng, “Cảnh
tỉnh anh đừng để tình cảm chi phối lý trí, cảnh tỉnh anh đừng nghĩ rằng
mình có thể bảo vệ tất cả mọi người, cảnh tỉnh anh đừng có làm việc theo cảm tính!”
Thang Tuấn hét to, “Đủ rồi.” Anh lạnh lùng chỉ trích cô, “Anh đã nói
cho em biết quyết định của anh, bây giờ không để anh đi thì người làm
việc theo cảm tính, chính là em.”
Cô sững sờ, ngay lập tức lùi lại một bước, buông tay.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Thang Tuấn nhìn cô không chút biểu cảm.
Hiểu Khiết nhìn anh thất vọng.
Cánh cửa thang máy khép chặt, tấm kính phản chiếu hình bóng mệt mỏi
của cô. Hiểu Khiết kiệt sức dựa vào tường, mọi chuyện khiến cô kiệt sức.
Trong phòng họp nhỏ, Tố Tố, Trịnh Phàm và ba người khác trong nhóm thẫn thờ. Thang Tuấn xin lỗi họ.
Tố Tố hỏi: “Thật sự… hết cách rồi?”
Thang Tuấn cụp mắt xuống.
Trịnh Phàm không cam tâm: “Bản kế hoạch mà chúng ta thức suốt đêm, nỗ lực hết mình đã bị phủ nhận như vậy? Rõ ràng nhóm kia ăn cắp ý tưởng,
tại sao vẫn là chúng ta thua?”
“Rất xin lỗi, tôi không thể thay đổi quyết định của giám đốc Thang.”
Thang Tuấn vô cùng áy náy, khéo léo bỏ qua câu hỏi sắc sảo của Trịnh
Phàm.
Ba thành viên còn lại khổ sở khẩn cầu: “Chủ nhiệm, hãy giúp chúng tôi, chúng tôi bị sa thải thật ư?”
Thang Tuấn cúi đầu.
Tố Tố cầm lấy bàn tay Thang Tuấn, tội nghiệp van xin, “Chủ nhiệm,
tiền viện tiền thuốc của con tôi đều trông vào tiền lương, tôi không thể mất công việc này. Chủ nhiệm, xin anh hãy nghĩ cách đi.” Tố Tố càng nói càng đau lòng, bắt đầu nức nở.
Trịnh Phàm lên tiếng: “Chủ nhiệm, tôi biết năng lực của tôi chưa đủ, nhưng tôi đã rất chăm chỉ, tôi không muốn ra đi như thế.”
Thang Tuấn nhìn năm thành viên trong phòng họp, rất áy náy và đau
lòng, “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là trưởng nhóm mà không bảo vệ được
các bạn. Tôi sẽ nghĩ cách giúp các bạn tìm việc mới hay làm gì đó, chỉ
cần làm được tôi nhất định sẽ cố gắng. Thực sự rất xin lỗi...” Bất giác
mắt anh cũng đỏ hoe.
Tất cả đều thông cảm với Thang Tuấn.
Trong giây phút đó, cả phòng chìm vào bầu không khí thê lương. Trịnh Phàm cuối cùng bật khóc thút thít, “Buồn chết đi được!”
Thang Tuấn cũng sắp rơi nước mắt, gắng kiềm chế. “Thật sự rất xin lỗi.”
Tố Tố nén buồn, vỗ lưng Trịnh Phàm, “Đừng như thế, chủ nhiệm khó xử đấy.” Chị cũng buồn đến nỗi không nói tiếp được nữa.
Trịnh Phàm khóc, “Về nhà phải ăn nói thế nào với gia đình đây?”
Thang Tuấn chân thành an ủi: “Các bạn yên tâm, tôi sẽ ra đi cùng mọi người, đây là việc duy nhất tôi có thể làm lúc này.”
Không khí ly biệt và buồn bã, vô cùng nặng nề.
Phòng trà tại tầng một trung tâm thương mại Hoàng Hải, hai cha con họ Tăng ngồi tại vị trí kín đáo, uống trà.
Sở Sở kéo tay bố, vừa lo lắng vừa nũng nịu: “Bố mau nói với giám đốc Thang đi, tuyệt đối không được sa thải Thang Tuấn.”
Đổng sự Tăng mỉm cười, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Bố thấy với tình thế
hiện nay của Spirit Hoàng Hải, Thang Tuấn muốn đi có khi lại là quyết
định thông minh.”
“Bố...” Sở Sở không hiểu.
Đổng sự Tăng nói: “Sở Sở à, con nghĩ xem, một SSP Week viết trên giấy và một SSP Week trên thực tế, hoàn toàn là hai việc khác nhau. Hiện giờ Lâm Hiểu Khiết được Thang Mẫn bảo vệ, Thang Tuấn trông tưởng thiệt
thòi, nhưng nếu như SSP Week xảy ra sai sót, Thang Mẫn và Lâm Hiểu Khiết sẽ phải gánh chịu tất cả hậu quả.”
Sở Sở vẫn lo lắng, “Nhưng Thang Tuấn...”
Đổng sự Tăng vuốt má con gái, an ủi: “Yên tâm, Thang Tuấn là người
thừa kế của Spirit Hoàng Hải, cho dù bây giờ Thang Mẫn đuổi cậu ta thì
cũng không thay đổi được sự thật