
cle phải tìm cơ hội nói chuyện với nó mới được. Ưu điểm của nó
rất nhiều, nhưng khuyết điểm cũng không ít. Cháu xem, ai lại cứng nhắc
như vậy? Dù gì đi nữa cháu cũng là em trai nó, người nhà mà, đâu nhất
thiết phải làm bẽ mặt như thế. Uncle thấy mà lo.”
“Cảm ơn uncle.”
“Hôm nay gọi cháu đến để thư giãn thôi, uncle sợ cháu vẫn bận tâm.
Nhưng giờ thấy tâm trạng cháu ổn định, không vì việc này mà thất vọng
buồn bã thì an lòng hơn.” Đổng sự Tăng cười ha ha vỗ vai Thang Tuấn.
“Thực ra cũng hơi buồn ạ, nhưng cháu sẽ không từ bỏ đâu. Thượng Hải đâu chỉ có một Hoàng Hải, cháu vẫn còn nhiều cơ hội.”
Đổng sự Tăng kinh ngạc thốt lên, “Cháu muốn đến làm việc cho công ty khác? Sao được chứ!”
Thang Tuấn nhún vai: “Cũng chẳng có gì. Chỉ là trước đó cháu muốn nghỉ ngơi nạp năng lượng rồi mới xuất phát.”
“Ha ha, sau khi ngã đã biết tính bước đứng dậy, không chịu khuất
phục, uncle quả nhiên không nhìn nhầm người. Cũng tốt, cháu hãy thoải
mái một thời gian đi!”
“Cảm ơn uncle.”
Điện thoại của Đổng sự Tăng đổ chuông, ông nhìn cuộc gọi đến, giữ một khoảng cách với Thang Tuấn mới nhấc máy, “Alô, xong việc rồi?”
Đầu bên kia là A Bàng, nhân viên của Hoàng Hải, “Vâng, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa theo lời dặn của ngài, xử lý rất sạch sẽ.”
“Vậy à?” Ông ta đưa mắt nhìn Thang Tuấn, đắc ý cười, “Anh vất vả rồi, việc tiếp theo đừng để ta thất vọng.”
Thang Tuấn nhìn thảm cỏ xa xa.
Đổng sự Tăng cúp điện thoại, quay lại nhiệt tình khoác vai Thang
Tuấn, “Đi đi đi, nếu đã không có hứng đánh golf thì đi ăn sáng với
uncle.”
Đưa cây gậy đánh golf cho nhân viên phục vụ, ông cùng Thang Tuấn lên xe chuyên dụng rời đi.
Buổi tối tại ban công nhà họ Tăng, Đổng sự Tăng ngồi trên sofa, uống
whisky thưởng thức cảnh đêm Thượng Hải. Sở Sở chu môi đi tới, không vui
ngồi xuống cạnh bố.
Đổng sự Tăng lên tiếng: “Đứa nào to gan dám làm con gái tôi tức giận vậy?”
Sở Sở tố khổ với ông: “Không phải là Lâm Hiểu Khiết thì ai vào đây ạ? Hôm nay con nghe người phòng kế hoạch nói chuyện, họ và giám đốc cái
thương hiệu Italy đó đàm phán rất thuận lợi về việc hợp tác đưa cửa hàng vào. Đến lúc đó chắc chắn sẽ là hoạt động chính của SSP Week. Bố, nếu
như cô ta và giám đốc Thang thực sự tổ chức thành công SSP Week, chẳng
phải Thang Tuấn gặp khó khăn sao?”
Đổng sự Tăng nheo mắt: “Xem ra Lâm Hiểu Khiết không chỉ có tài mà còn rất may mắn.”
Sở Sở không vui, hừ một tiếng, “Cứ nghĩ đến việc ngày nào cô ta cũng
nện cao gót, ngang nhiên đi lại trong Hoàng Hải là con tức điên lên! Bố, bố phải nghĩ cách đi. Nếu Hiểu Khiết leo lên được thì Thang Tuấn sẽ
vĩnh viễn không thể quay về Hoàng Hải nữa.” Cô lo lắng kéo tay ông, nũng nịu.
Đổng sự Tăng trìu mến nhìn con gái, xoa đầu cô, an ủi: “Yên tâm, bố
đã có kế hoạch rồi. Trèo càng cao ngã càng đau. Hiện giờ cứ cho bọn
chúng sung sướng, bố đã sắp xếp xong kế hoạch tiếp theo rồi, mà còn là
kế liên hoàn. Đảm bảo Lâm Hiểu Khiết không nhảy ra khỏi lòng bàn tay
chúng ta được.”
Sở Sở mỉm cười, “Thật vậy ạ?”
Đổng sự Tăng cười lạnh, “Lâm Hiểu Khiết chỉ mải tấn công, dồn toàn
lực vào quan hệ đối ngoại, nhưng lại quên không củng cố đại bản doanh
Hoàng Hải. Nay nội bộ Hoàng Hải trống rỗng, đợi đến khi SSP Week bắt
đầu, rắc rối sẽ tìm đến tận cửa. Con yên tâm, Lâm Hiểu Khiết thua là cái chắc!”
Sở Sở không hiểu chuyện gì, “Hóa ra bố sắp xếp hết rồi? Rốt cuộc là kế hoạch gì vậy?”
Đổng sự Tăng nhấp một ngụm rượu, điệu bộ đắc ý, cười bí hiểm, “Con chờ mà xem là được rồi.”
Sở Sở chu môi, “Chính bố nói đấy nhé, nếu bố không làm Thang Tuấn trở về Hoàng Hải, sau này con sẽ không nói chuyện với bố, cũng không đi ăn
cùng bố nữa.”
“Ái chà, xem ra bố không được thua rồi.” Đổng sự Tăng nịnh con gái, nắm chắc phần thắng.
“Tin tốt đây!” Hiểu Khiết phấn khởi bước vào phòng.
Tiết Thiếu tò mò: “Ngoài tin SSP đã đạt thành công vang dội
thì còn việc gì tốt hơn nữa?”
Tô Lợi gật đầu phụ họa.
Hiểu Khiết nói: “Đương nhiên vẫn còn. Sau khi Ferragamo vào
Hoàng Hải, vài thương hiệu cùng đẳng cấp khác cũng ngỏ ý muốn hợp tác, ngay cả
những thương hiệu mỹ phẩm như tập đoàn L’Oreal và American Elgar cũng vậy. Quả
nhiên, từ một thương hiệu cao cấp sẽ dẫn theo một loạt các thương hiệu khác.”
Mọi người đều bật dậy, hào hứng vỗ tay.
SSP Week đã thành công ngoài mong đợi, điều này khiến Thang
Mẫn, Đổng sự Tăng và bốn thành viên còn lại trong hội đồng quản trị vô cùng hài
lòng, xếp thành hàng đi khắp trung tâm thương mại để kiểm tra.
Thang Tuấn ăn mặc phong trần cá tính, lái chiếc xe đua cao
cấp dừng lại trước cổng Hoàng Hải. Khách hàng nữ bước ra nhìn thấy Thang Tuấn
đều trầm trồ khen ngợi.
Anh mỉm cười chào họ, các cô gái như trúng phải bùa mê, sung
sướng vô cùng.
Thang Tuấn nhìn vào trong, khẽ nhếch mép cười rồi nhấn ga,
xoay vô lăng lái xe xuống hầm để xe.
Từ bãi đỗ đi lên, qua các gian hàng cao cấp, anh vô tình bắt
gặp Thang Mẫn. Sở Sở vui mừng ra mặt, nhưng có Thang Mẫn nên không dám tỏ thái
độ quá lộ liễu.
Thang Mẫn cười lạnh nhìn Thang Tuấn: “Chị nói rồi, Hoàng Hải
không phải là nơi em muốn đến thì đến, muố