Teya Salat
Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325725

Bình chọn: 8.5.00/10/572 lượt.

ợu hết rồi. Hiểu Khiết lắc lắc cái chai, giơ tay gọi nhân viên, “Ở đây, thêm một chai nữa.” Nhưng

nhà hàng chẳng còn ai, cô lầm bầm, “Kỳ lạ, đâu hết rồi? Tại sao cả nhà

hàng thế này mà không có phục vụ?”

Thang Tuấn bực bội: “Cửa hàng đóng cửa rồi. Tôi đưa cô về, ngày mai còn phải đi làm.”

Anh dìu Hiểu Khiết đứng lên, mắt cô lim dim nhưng vẫn từ chối, “Không cần! Em không muốn đi làm nữa!”

Thang Tuấn hừ lạnh, “Tôi tưởng cô đi làm vui lắm mà.”

Hiểu Khiết lắc đầu: “No, đi làm rất chán, chán chết đi được. Công ty

không có anh, vô, cùng, chán. Anh lại định nói em gọi anh đến là làm,

việc, theo, cảm, tính phải không? Đúng, em hiện giờ đang làm việc theo

cảm tính, bởi vì em cần anh, công ty cần anh.”

Người say nói thật, Thang Tuấn không khỏi sửng sốt.

Hiểu Khiết buồn bã: “Việc lấy hàng trong SSP Week gặp vấn đề, hội

đồng quản trị chốc chốc lại đến gây sự. Còn anh thì lại rất tự do tự

tại, anh không thấy như thế là không nên hả? Để chị mình gánh vác cả một Hoàng Hải to đùng vậy?”

Cô dừng lại một lát, tay vẽ một vòng trong không khí, thể hiện “Một Hoàng Hải to đùng.”

Thang Tuấn cười nhạt: “Đừng quên chính các người ép tôi đi, muốn tôi bỏ rơi đồng nghiệp, tôi không làm được!”

“Vậy bỏ rơi em, bỏ rơi giám đốc Thang là việc anh làm được phải

không? Anh có biết hai ngày trước giám đốc Thang đã ngất không?” Hiểu

Khiết không hề khách khí chỉ thẳng vào mũi anh.

Thang Tuấn sững sờ, lo lắng hỏi: “Cô bảo chị tôi bị ngất?”

Hiểu Khiết ra sức gật đầu, cứ lấy tay đập vào ngực, “Công ty khó khăn lắm, giám đốc Thang khó khăn lắm, em khó khăn lắm! Anh không bận tâm?

Đúng, nhóm chúng em lấy idea nhóm anh, điều đó chẳng hay ho gì, nhưng

chúng em đã biến cái idea đó thành hiện thực. Chỉ cần anh muốn là chẳng

có gì không thể. Thang Tuấn, đừng trốn tránh nữa, hãy trở về Hoàng Hải,

hãy gánh vác phần trách nhiệm mà anh phải gánh vác đi. Người ta vẫn nói, còn rừng thì không sợ hết củi, như thế mới gọi là có trách nhiệm với

cái anh muốn bảo vệ.”

Mặc dù đã say nhưng những lời Hiểu Khiết nói vẫn khiến Thang Tuấn sửng sốt.

Anh kích động: “Lâm Hiểu Khiết, người bảo phải công tư rõ ràng là cô, người mở to mắt nhìn cả nhóm chúng tôi bị fire cũng là cô, bây giờ lại

bảo tôi trở về công ty. Lâm Hiểu Khiết, cô lúc thế này lúc thế khác, bảo người ta thích ứng làm sao nổi?”

Hiểu Khiết bất chợt ôm lấy mặt Thang Tuấn, hai người sát gần.

Anh sửng sốt, nghe cô nói: “Thế thì đừng thích ứng. Chỉ cần đồng ý

trở về Hoàng Hải với em, cùng mọi người sát cánh chiến đấu. Em tin rằng

chủ tịch Thang cũng sẽ rất vui, biết anh không rũ bỏ trách nhiệm đối với Hoàng Hải, biết anh đang giúp bà bảo vệ Hoàng Hải.”

Ánh mắt cô chân thành khiến anh xao động. Thang Tuấn thở dài, “Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ.”

Hiểu Khiết nở nụ cười rạng rỡ, đứng dậy. Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.

Thang Tuấn mở tròn mắt, không dám tin đây là sự thật.

“Nhớ nhé, sáng ngày mai 9 giờ phải đến làm việc đấy!” Dứt lời, cô hài lòng, nghiêng ngả ngồi xuống rồi đổ gục.

Thang Tuấn sờ lên môi của mình, đau đầu nhìn thấy Hiểu Khiết, “Tửu lượng của em không biết bao giờ mới khá hơn đây!”

Cô ngủ rất thoải mái, còn cười ngọt ngào. Có lẽ là vì Thang Tuấn, vì lời đồng ý của anh.

Thang Tuấn cười khổ.

Sáng hôm sau, Thang Tuấn đầu bù tóc rối đứng trong nhà vệ sinh đánh

răng, mới được một nửa thì dừng tay lại. Anh nhìn mình trong gương, nhìn vào môi mình.

Sờ tay lên, khoảnh khắc tối hôm trước chạy qua óc, bỗng thấy vui vui. Nhưng nghĩ kỹ lại: “Cô ấy say rồi, chắc không biết bản thân đã làm gì

đâu.”

Bởi vì lần nào cũng thế. Anh lắc đầu bất lực, tiếp tục đánh răng.

Xong xuôi, ra khỏi nhà vệ sinh, bước vào phòng mình, điện thoại đổ chuông. Anh nhìn màn hình, là một số máy lạ.

“Ai mà sớm thế này đã gọi mình nhỉ?”

Do dự nhấc máy, điện thoại vang lên giọng nói dứt khoát và nghiêm

khắc của Hiểu Khiết, “Tối qua không phải đã nói là hôm nay đi làm rồi à? Bây giờ anh đang ở đâu đấy hả?”

“Hiểu Khiết?” Thang Tuấn ngạc nhiên.

Hiểu Khiết nhắc nhở, “Gọi em là giám đốc Lâm. Bây giờ đã là

8 giờ rưỡi sáng rồi, thời gian nhân viên mới đến điểm danh là 9 giờ, anh vẫn còn nửa tiếng đấy.”

“Khoan, hôm nay tôi có việc, với lại...” Anh bực bội, “Tối qua tôi hoàn toàn chưa nhận lời.”

Hiểu Khiết không cho anh cơ hội, “Cứ thế nhé, đi đường cẩn thận.”

Điện thoại vang lên tiếng tút tút tút, cô cúp máy rồi.

“Làm trò gì thế? Tưởng tôi phải nghe lời cô à?” Thang Tuấn tức tối,

nhưng sự xỉ nhục của Thang Mẫn và sự chân thành của Hiểu Khiết, thêm cả

sự kỳ vọng của mẹ lần lượt xuất hiện trong đầu.

“Anh đừng vứt bỏ trách nhiệm với Hoàng Hải.” Giọng Hiểu Khiết văng vẳng bên tai.

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Thang Tuấn cắn răng, bắt đầu gọi điện, “La Kiệt, tôi Thang Tuấn đây. Xin lỗi, có việc đột xuất, chiều nay

không tham gia Hội đầu tư với cậu được. Yên tâm, tôi đã sắp xếp cho cậu

và chủ tịch Rodman một cuộc gặp riêng rồi. Đừng quên, không thì tôi sẽ

bị chửi một trận đấy. OK. Bye.”

Đi đi lại lại bàn giao công việc xong xuôi, anh cúp máy, thay quần

áo, chạy ra bãi đỗ xe rồi phóng thẳ