XtGem Forum catalog
Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325715

Bình chọn: 8.5.00/10/571 lượt.

đề phòng trường hợp xấu nhất.”

“Bố, bố đừng nói linh tinh.” Sở Sở lo lắng nhìn Thang Tuấn.

Thang Tuấn nhìn Sở Sở, “Anh không sao, cháu biết uncle muốn tốt cho cháu. Nhưng cháu tin mẹ nhất định sẽ tỉnh lại.”

Đổng sự Tăng lắc đầu: “Tỉnh lại thì sao? Để mẹ cháu thấy cháu bị chị

cháu đá khỏi công ty? A Tuấn, uncle thấy bất bình thay. Cháu và A Mẫn

đều là người thừa kế của Hoàng Hải, dựa vào cái gì mà con bé đuổi cháu

đi.”

Thang Tuấn đáp: “Chị ấy làm việc khách quan.”

“Đối với người nhà còn phải khách quan? Là uncle thì sẽ không làm

vậy. Uncle bao giờ cũng bảo vệ người nhà. Cháu hãy nhớ, uncle rất thích

cháu, rất hy vọng cùng cháu trở thành người nhà thật sự.” Ông nhìn Thang Tuấn, chân thành nói, “Nếu kết hợp cổ phần trong tay chúng ta, sau này

dù A Mẫn không đồng ý cũng không thể ngăn cháu trở về Hoàng Hải. Phía

hội đồng quản trị, uncle nhất định bảo vệ cháu đến cùng.”

Sở Sở mong chờ nhìn Thang Tuấn.

Dưới áp lực của cha con Sở Sở, Thang Tuấn không biết phải từ chối thế nào. Bất chợt điện thoại đổ chuông, phá vỡ tình huống lúng túng khó xử.

“Cháu xin lỗi.” Anh như nhận được cứu tinh, đứng dậy ra một góc, định nghe thì thấy cuộc gọi là từ Hiểu Khiết, bất giác sựng lại.

“A lô?” Cuối cùng vẫn bắt máy.

“Là em, anh có thời gian không? Em quên không mang ví.” Hiểu Khiết

hít một hơi thật sâu, ngoan cố tiếp tục, “Trước kia ở Đài Loan, em cứu

anh mấy lần rồi, giờ đến lượt anh đấy.”

Thang Tuấn liếc qua người họ Tăng, không tiện phản ứng, “Tôi đang có

việc, không tiện. Bye bye.” Rất nhanh, anh cúp điện thoại, quay sang mỉm cười tỏ ý xin lỗi với hai người.

Tại nhà hàng thịt nướng, Hiểu Khiết nghe thấy tiếng tút tút tút, môi

cong lên tức giận nói: “Dám nói làm người không thể không có tình cảm?

Nỡ tuyệt tình vứt mình ở nhà hàng thịt nướng, mặc người ta sống chết à?”

Cô lôi ví định thanh toán, do dự một lát lại lầm bầm: “Thôi, cứ tin Thang Tuấn đi.”

Hiểu Khiết ngồi xuống chỗ cũ, thở dài, giơ tay lên gọi nhân viên, “Cho tôi thêm một thăn bò và thịt lợn.”

Vì cú điện thoại của Hiểu Khiết, Thang Tuấn không sao yên tâm ngồi

ăn, lại ngại Sở Sở và Đổng sự Tăng, đành miễn cưỡng ăn cho xong bữa.

Rời khỏi nhà họ Tăng, anh chỉ muốn lái thẳng đến nhà hàng thịt nướng, nhưng nghĩ đến sự tuyệt tình trước kia của Hiểu Khiết, ảo não đỗ lại.

Dừng xe bên bến Thượng Hải, nhớ lại những lời Đổng sự Tăng - “Cháu hãy nhớ, uncle rất thích cháu, rất hy vọng cùng cháu trở thành người nhà thực sự.”

“Nếu kết hợp cổ phần trong tay chúng ta, sau này dù A Mẫn không

đồng ý cũng không thể ngăn cháu trở về Hoàng Hải. Phía hội đồng quản

trị, uncle nhất định bảo vệ cháu đến cùng.”

Anh mím môi nghĩ ngợi.

Điện thoại chợt đổ chuông, Thang Tuấn cầm điện thoại lên xem, vẫn là Hiểu Khiết.

Do dự một lát, cuối cùng quyết định từ chối cuộc gọi.

Hiểu Khiết đã ngà ngà say, gọi cho Thang Tuấn lần nữa, nhưng điện

thoại chỉ vọng lại một giọng nữ: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không

liên lạc được.”

Cô đặt điện thoại xuống, “Đồ vô tình. Uổng công mình nướng cho anh ta bao nhiêu là thăn bò với thịt lợn anh ta thích.”

Vừa nói cô vừa cuộn thịt vào rau, đặt lên chiếc đĩa trước mặt, càu

nhàu, “Thang Tuấn thối tha, nếu anh vẫn không đến, tôi sẽ chén sạch đĩa

thịt này.”

Cửa ra vào vang lên tiếng lanh canh, nhân viên cửa hàng nhiệt tình, “Xin chào quý khách, anh đi một mình ạ?”

Tim Hiểu Khiết đập thình thịch, lập tức nhìn ra, cứ tưởng Thang Tuấn

đến. Không ngờ nhầm rồi. Cô thất vọng cúi xuống, lại gắp thêm vài miếng

nữa.

Bên ngoài, trời càng lúc càng tối. Không biết bao lâu, khách đã lần

lượt về. Cửa hàng cũng tắt đèn biển hiệu, nhân viên bắt đầu quét dọn vệ

sinh.

Bếp nướng của Hiểu Khiết cũng không còn than, chiếc đĩa trước mặt xếp đầy gỏi thịt nướng đẹp mắt. Cô một tay chống đầu, ngủ gật.

Một bàn tay nhẹ nhàng đánh thức cô, Hiểu Khiết sung sướng ngẩng lên: “Thang Tuấn?” Hóa ra là nhân viên cửa hàng, lại thất vọng.

“Xin lỗi, chúng tôi phải đóng cửa rồi.”

Hiểu Khiết ngượng ngùng gật đầu, lảo đảo tới quầy lễ tân, lôi ví ra. Đằng sau vang lên một giọng nam thân thuộc, cuốn hút.

“Không phải nói là quên ví, gọi tôi đến thanh toán giùm?”

Hiểu Khiết sửng sốt, ngẩng đầu lên, là Thang Tuấn. Cô mỉm cười sung

sướng, ngốc nghếch nói, “Ha ha ha, em lừa anh đấy, anh bị lừa rồi. Ha

ha. Chân cô không vững, lung lay ở đó.

Nhân viên khó xử nhìn Thang Tuấn, “Ngại quá, chúng tôi đóng cửa rồi. Phiền anh đưa bạn đi được không?”

Thang Tuấn bực bội nói: “Cô ấy không phải bạn tôi.”

Nhân viên cửa hàng biết ý, vội sửa lại, “À, phiền anh đưa ‘bạn gái cũ’ đi được không?”

Thang Tuấn muốn giải thích, nhưng nhận ra có nói cũng thừa, lôi tiền

ra thanh toán, nói: “Đợi tôi một lát, tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay.”

Nhân viên cửa hàng gật đầu, dọn mấy bàn bên cạnh trước.

Thang Tuấn đỡ cô ngồi xuống, Hiểu Khiết cầm một miếng gỏi, “Đây là

thăn bò và thịt lợn anh thích nhất, em vừa nướng xong, mau ăn cho nóng.”

Thang Tuấn lãnh đạm nói: “Đã nguội rồi.”

Hiểu Khiết bĩu môi, đặt thức ăn xuống, “Tiếc nhỉ, đành uống rượu

vậy.” Cô cười lấy chai rượu định rót, nhưng rư