
“Xem ra cái thật lòng của anh phân phát
cho nhiều người cùng hưởng thật.”
Những giọt nước mắt không biết tự lúc
nào cứ lã chã rơi xuống, cô cương quyết gạt chúng đi, mỉm cười: “Tử Tề, không
cần phải miễn cưỡng nữa. Chúng ta nên cảm thấy vui vì không phải kết hôn với
người mình không yêu, đó là một chuyện đáng vui! Tất cả những đau khổ và lỗi
lầm giờ đã qua, biết đâu có một ngày nghĩ lại, chúng ta sẽ cảm thấy lúc này
thật buồn cười, sao lại muốn dùng những lời nói dối để nuôi dưỡng tình yêu! Em
không thể nào ở bên một người chỉ biết lừa dối em!”
Tử Tề câm lặng.
Còn Thang Tuấn, anh cũng bất chợt chột
dạ khi nghe thấy hai từ “nói dối” từ miệng Hiểu Khiết, chẳng phải đến bây giờ
anh vẫn đang dối cô ư?
Thang Tuấn lên tiếng nhắc nhở: “Phải đi
thôi, phóng viên sắp đuổi kịp rồi.”
“Cái gì cần kết thúc thì hãy để nó kết
thúc! Đừng lãng phí thêm thời gian của nhau” Hiểu Khiết cương quyết nhìn thẳng
vào mắt Tử Tề.
Anh muốn biện minh, nhưng lại không thể
phủ nhận những lời vừa rồi, “Hiểu Khiết, anh sẽ cho em thấy, giữa anh và Bạch
Quý Tinh thực sự đã kết thúc rồi.”
Hiểu Khiết cố nén nỗi đau và những giọt
nước mắt, “Không cần đâu! Điều đó đã chẳng còn quan trọng nữa. Tạm biệt anh!”
Dứt lời, cô đến bên Thang Tuấn, nước mắt mới chịu thi nhau rơi xuống.
Nước mắt Hiểu Khiết như véo vào tim
Thang Tuấn, anh mau chóng đuổi theo cô.
Tử Tề nhìn theo bóng dáng hai người,
siết chặt nắm tay. Anh hít một hơi thật sâu, nên đối diện thế nào với cô vì
những lỗi lầm này đây.
Thang Tuấn lái xe, Hiểu Khiết ngồi ở ghế
phụ. Trên đường gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Thang Tuấn lén thăm dò phản ứng của
Hiểu Khiết. Cô vẫn rất xúc động, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng, chưa tin
mình và Tử Tề đã thực sự kết thúc.
Anh khẽ hắng giọng, “Cô cũng được đấy,
tôi chỉ tiện mồm nói mấy câu mà cô đã dám đứng lên tuyên bố từ hôn trước tất cả
mọi người. Việc này không phải ai cũng làm được đâu!”
“Tôi không muốn tiếp tục lừa dối bản
thân.”
Đèn xanh bật sáng, Thang Tuấn lập tức
nhấn ga phóng đi.
Hiểu Khiết lầm bầm nói: “Ra cảm giác
cưỡi gió thật thú vị! Không khí tự do mới mẻ quá! Cuối cùng thì tôi không phải
giả câm giả điếc nữa rồi. A!” Cô hét to lên.
Lại gặp đèn đỏ, chiếc xe dừng lại. Lúc
này, có hai ba chiếc xe của nhà báo cũng dừng lại, họ lũ lượt xuống xe bao vây
đường chạy của hai người.
“Cô Lâm, xin hỏi giữa cô và anh Cao Tử
Tề đã xảy ra chuyện gì?”
“Xin hỏi chuyện gì đã làm cô nảy ra ý định
hủy bỏ hôn ước?”
Một đống micro chĩa vào Hiểu Khiết, máy
ảnh, máy quay phim không ngừng quay chụp. Cô tránh né, không muốn tiếp chuyện
đám đông.
“Shit! Thật đúng là ma ám!” Thang Tuấn
chửi thầm, tháo dây an toàn, nhảy xuống khỏi xe, vòng sang bên Hiểu Khiết chặn
ống kính. Anh chau mày: “Các vị, cô ấy đã nói rõ ràng rồi, cô ấy không còn là
nhân viên của Hải Duyệt, cũng không còn là vợ sắp cưới của Cao Tử Tề nữa, các
vị không cần phải tìm hiểu đâu.”
Đám phóng viên lại hớn hở nhìn anh, quay
sang hỏi: “Anh Thang, xin hỏi quan hệ của anh và cô Lâm là thế nào?”
“Cô Lâm hủy bỏ hôn ước có phải vì anh
không?”
Thang Tuấn khua tay lia lịa.
Một phóng viên không chịu buông tha, to giọng hỏi: “Anh
Thang! Mẹ anh, chủ tịch Thang Lan, có biết mối quan hệ của anh và cô Lâm
không?”
Nghe thấy có phóng viên gọi rõ thân phận mình, Thang Tuấn bất
giác sựng lại.
Tên phóng viên vừa hét lên như thế, Hiểu Khiết ngồi trong xe
đờ đẫn nhìn Thang Tuấn, “Anh là con trai chủ tịch Thang?”
Thang Tuấn lập tức quay đầu lại, lúng túng.
“Hóa ra...” Hiểu Khiết nổi giận, “... ngay cả anh cũng là kẻ
dối trá!”
Anh nhận ra ánh mắt kích động của cô, biết mọi sự không ổn,
cố giải thích: “Hiểu Khiết, cô nghe tôi nói, không giống như cô nghĩ đâu!”
Hiểu Khiết lập tức tháo dây an toàn, chuyển sang ghế lái.
Thang Tuấn vội vã vòng qua, định lên xe để biện giải, không ngờ cô khởi động
xe, nhanh chóng phóng đi.
“Hiểu Khiết! Hiểu Khiết!” Thang Tuấn chỉ đuổi theo được vài
bước, chiếc xe đã biến mất tăm trước tầm mắt. Anh thất vọng, ảo não.
Tử Tề quay trở về căn phòng trăng mật của khách sạn, lập tức
tìm kiếm xung quanh.
Điều khiến anh hụt hẫng là căn phòng đã được thu dọn sạch sẽ,
hành lý của Hiểu Khiết biến mất rồi, chỉ có chìa khóa xe Thang Tuấn trên bàn.
“Ngay cả hành lý cô ấy cũng mang theo, cô ấy đã có sự chuẩn
bị.” Anh lầm bầm, lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng điện thoại chỉ còn âm thanh
tổng đài.
Anh không biết phải làm thế nào, định ra khỏi phòng đi tìm
cô. Vừa mở cửa, Thang Tuấn cũng đến.
Anh ta nhìn quanh một hồi, “Hiểu Khiết đâu?”
“Tôi phải hỏi anh mới đúng, chẳng phải anh đi cùng cô ấy ư?”
Thang Tuấn nín thinh, nên nói gì?
Tử Tề không muốn tiếp chuyện, đẩy Thang Tuấn ra nhưng bị chặn
lại.
Tử Tề tức giận: “Tránh!”
“Anh muốn đi đâu?”
Tử Tề cáu kỉnh: “Đương nhiên là tìm Hiểu Khiết.”
Đến lượt Thang Tuấn nổi điên: “Sau đó tiếp tục làm tổn thương
cô ấy? Người hiện giờ Hiểu Khiết không muốn gặp nhất chính là anh. Kể từ cái
đêm Bạch Quý Tinh xuất hiện tại buổi khai trương siêu thị Bách Duyệt, lẽ ra tôi
nên tiết lộ cho Hiể