
u Khiết biết sự thật, nếu thế mọi việc đã không đến mức
này.”
Tử Tề kinh ngạc, “Anh đã sớm biết?”
Thang Tuấn không trả lời anh, táng luôn cho Tử Tề một quả
đấm.
Cú đấm mạnh đột ngột khiến Tử Tề mất thăng bằng, ngã đổ xuống
sofa, anh tức giận nhìn Thang Tuấn.
Thang Tuấn túm lấy cổ áo Tử Tề, quát: “Tao đã nói rồi, nếu
mày khiến Hiểu Khiết phải rơi một giọt lệ, tao sẽ không tha cho mày! Mày hãy
nhớ rằng kể từ bây giờ, việc của Lâm Hiểu Khiết không còn là việc của mày nữa!
Mày hãy yên tâm mà cùng Bạch Quý Tinh đi xuống địa ngục đi.” Anh dùng sức đẩy mạnh
Tử Tề rồi cầm chìa khóa xe trên bàn, bỏ đi.
Tử Tề ngồi đó, bất lực biện minh cho bản thân.
Trên các con phố ở Thượng Hải, Thang Tuấn lái xe khắp các ngõ
ngách phố xá, điên cuồng tìm kiếm hình bóng Hiểu Khiết.
Đèn đỏ dừng lại, anh khép mắt, trong đầu hiện lên Hiểu Khiết
vô cùng thất vọng.
“Hóa ra... ngay cả anh cũng là kẻ dối trá!”
Anh buồn bực gõ lên trán mình cho đến khi tiếng còi phía sau
không ngừng thúc giục. Định thần lại, nhấn ga, xe từ từ tiến về phía trước.
Thang Tuấn lại tiếp tục tìm kiếm trên các con phố.
Ánh sao lốm đốm trên bầu trời, bến Thượng Hải lộng lẫy như
gấm hoa.
Hiểu Khiết cô đơn ngồi uống bia, hành lý đặt bên cạnh. Cô
nhìn mặt sông lấp lánh, nghĩ đến hai ngày trước cũng ở nơi này, cô và Thang
Tuấn đã có khoảng thời gian bên nhau thật vui vẻ. Vậy mà bây giờ chỉ có một
mình cô, đã cô đơn lại càng thấy thêm lẻ loi.
“Thật kỳ lạ, rõ ràng là muốn trốn đi một mình thật xa, nhưng
đến khi một mình lại cảm thấy cô đơn.” Cô lẩm bẩm.
Nhìn hành lý, dường như sực nhớ ra điều gì, cô mở vali lôi
thỏ Peter ra. Cô đặt chú ta lên lan can đối diện mình, mỉm cười, “Thế này tốt
hơn một chút rồi.”
Cô giơ lon bia lên cao như muốn chạm lon cùng Peter.
“Nâng cốc chúc mừng trở về cuộc sống độc thân!” Cô ừng ực một
hơi hết cả lon bia.
Chẳng bao lâu, xung quanh đã chất đầy một đống vỏ lon. Hiểu
Khiết lôi điện thoại ra, bật nguồn, một loạt tin nhắn, cuộc gọi nhỡ, hiện ra,
có Tử Tề, Thang Tuấn, cả của công ty ở Đài Loan.
“Sao nhiều cuộc thế này?”
Cô mở blog của mình, thông báo tin nhắn mới nhấp nháy có hàng
trăm cái. Ngạc nhiên, Hiểu Khiết trợn tròn mắt mở ra xem.
“Cô là kẻ phản bội, sao lại bỏ rơi Cao Tử Tề?”
“Cô là kẻ vong ân bội nghĩa, thật độc ác!”
“Không lãng phí thời gian chửi cô ta, cái đồ vô liêm sỉ.”
Đọc những lời đả kích mà tức giận thay, “Các người biết gì chứ!”
Cô lại thoáng thấy tin nhắn của một người có nick name là
Người Chưa Nhìn Thấy Mặt Trời Mọc, “Cho anh biết em đang ở đâu?”
Hiểu Khiết sựng lại, tiếp tục kéo xuống, tất cả đều là câu
hỏi: “Cho anh biết em đang ở đâu?”
“Ngay cả ở đây cũng không post bài được nữa rồi...” Cô chau
mày, lần lượt xóa từng tin nhắn, nhưng tin nhắn của Người Chưa Nhìn Thấy Mặt
Trời Mọc quá nhiều, càng xóa càng bực bội, “Sao mình phải ngồi xóa thế này chứ?
Xóa đến bao giờ hả? Đóng quách lại cho xong!”
Cô tức giận vào phần cài đặt, lựa chọn ‘Đóng blog’.
“Như thế này các người sẽ không tìm thấy tôi nữa.” Cô đóng
trang lại rồi đăng nhập vào MSN, Tom offline, bất giác càng thêm chán nản, “Tom
cũng không online.”
Cô nghĩ một lát, gửi cho anh một tin nhắn.
Thang Tuấn chạy xe khắp thành phố để tìm Hiểu Khiết nhưng vẫn
không thấy bóng dáng cô đâu. Đến tận khuya anh mới trở về. Mệt mỏi đi vào nhà
tắm, đầu óc Thang Tuấn không có giây phút nào ngừng nghĩ đến Hiểu Khiết.
Tắm xong, anh choàng khăn tắm đi ra, bèn nghe thấy âm báo MSN
trên điện thoại, là tin nhắn gửi từ Hiểu Khiết, “Tôi quyết định sẽ đến London,
còn thuê nhà của anh được không?”
Thang Tuấn sửng sốt, lập tức trả lời lại.
Sáng sớm hôm sau, anh vội vàng ra sân bay, vừa kéo vali hành
lý vừa gọi điện, “Hi Doug, Tom đây. Bây giờ tôi phải quay lại Anh, có việc muốn
nhờ cậu.”
Thủ tục bay sang Anh tại quầy nhanh chóng hoàn thành.
London, trước một tòa nhà chung cư, có một chiếc taxi dừng
lại.
Hiểu Khiết hồi hộp xuống xe, cầm chắc hành lý, mắt dáo dác
ngó nghiêng. Cô ngẩng đầu lên ngắm tòa nhà chung cư, ánh mắt dừng lại ở một ô
cửa, nơi treo chiếc rèm màu sữa mà cô thích nhất, ngoài khung còn đặt vài chậu
hoa nhỏ.
Trước đây Tom từng hỏi cô có yêu cầu gì đặc biệt không, cô đã
đáp: sẽ thật tuyệt vời nếu anh đổi rèm cửa màu sữa, có chậu hoa trên bệ, như
vậy mỗi sáng thức dậy nhìn ra ban công sẽ cảm thấy rất khoan khoái dễ chịu.
Hiểu Khiết vô cùng xúc động, lòng thầm reo lên sung sướng:
“Không sai, đúng là chỗ này.”
Cô đi lên, cửa đang mở. Đẩy nhẹ cánh cửa, trước mắt cô là một
căn phòng cổ điển, cách bài trí hoàn toàn theo phong cách Anh. Lò sưởi, đèn pha
lê... đều đầy đủ. Chiếc tủ nơi phòng khách còn trưng bày bộ sưu tập thỏ Peter
của Tom.
Mắt dừng lại trước món điểm tâm trên bàn khách, Hiểu Khiết
mừng rỡ. Một người đàn ông vẫn quay lưng về phía cô, bưng một ấm trà vừa pha
xong đặt lên bàn.
Cô vừa hy vọng vừa hồi hộp, cất tiếng chào: “Hi Tom! Tôi là
Hiểu Khiết.”
Người đó từ từ quay lại, một khuôn mặt tuấn tú xa lạ mỉm cười
rạng rỡ như ánh mặt trời, “Hi! Hoan nghênh, tôi là Tom, cuối cùng chúng ta cũng