
. Chỉ
có điều chủ nhân không ở đây nên cảm giác cứ thiếu chút hơi ấm.
Hiểu Khiết ngồi bên bàn ăn, dùng món mỳ Ý đơn giản, đối diện trống
không, cũng giống như lòng cô. Chốc chốc Hiểu Khiết lại lôi điện thoại
ra xem có ai gọi cho mình không, chỉ sợ sẽ để lỡ mất cuộc gọi của Thang
Tuấn.
“Chắc anh ấy đã đến Thượng Hải rồi, sao không báo một tiếng chứ, cũng chẳng lên MSN?” Cô nghĩ nghĩ, rồi lại do dự, “Hay là ở bệnh viện không
tiện... Mong là chủ tịch Thang bình an vô sự.”
Cô cúi xuống tiếp tục ăn mỳ trong đĩa, buồn bã nên không thấy ngon,
thầm trách móc: “Gọi một cuộc điện thoại thì mất bao nhiêu thời gian,
anh ấy không biết là mình rất lo lắng sao?”
“Đang lo lắng cho anh à?”
Hiểu Khiết sửng sốt, ngẩng đầu lên, Thang Tuấn xuất hiện ngay trước
mặt cô. Cô giật mình, ra sức dụi mắt, Thang Tuấn biến mất rồi.
Vô cùng thất vọng, “Trời ơi, mình có ảo giác!”
Lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Nhất định là Thang Tuấn!” Hiểu Khiết vội bắt máy, “Bệnh viện bên đó ổn chứ?”
Giai Nghi nằm trên giường bệnh, sắc mặt vẫn rất tốt, nghe thấy Hiểu
Khiết hỏi mà kinh ngạc, “Í? Sao cậu biết tớ nằm viện? Ai nói với cậu?”
“Xin lỗi, tớ cứ tưởng là Thang Tuấn.” Hiểu Khiết bất giác thất vọng
khi biết là Giai Nghi, nhưng nhận ra bạn vừa nói gì lại hốt hoảng, “Cậu
nằm viện? Sao thế?”
Giai Nghi đáp: “Vẫn ổn! Thai nhi hơi thiếu ổn định, nghỉ ngơi mấy hôm là ổn, mai được xuất viện rồi. Tớ chỉ muốn hỏi là tiền và quần áo tớ
gửi cậu nhận được chưa?”
“Nhận được rồi.”
“Thế thì tốt, cậu với Thang Tuấn vẫn tốt chứ hả?”
Hiểu Khiết buồn bã đáp: “Anh ấy về Thượng Hải rồi.”
Giai Nghi ngạc nhiên, “Sao anh ta lại vứt cậu ở đó, một mình về Thượng Hải?”
Hiểu Khiết nhanh chóng giải thích, “Không phải đâu, mẹ anh ấy đổ bệnh nên phải về chăm sóc.”
Giai Nghi lo lắng: “Nghiêm trọng thế à? Mẹ anh ấy bây giờ khỏe chưa?”
“Tớ cũng không biết, vẫn chưa liên lạc được.” Hiểu Khiết phiền muộn, ra sofa phòng khách, chán nản ngồi xuống.
Giai Nghi an ủi: “Thế nào thì cuối cùng cậu cũng thực hiện được giấc mơ du học Anh rồi.”
Hiểu Khiết cười khổ, “Giấc mơ này á, cũng tiêu tan rồi!”
Giai Nghi không hiểu, “Tiêu tan?”
“Lúc trước không muốn làm cậu lo lắng cho nên chưa kể. Trong đêm hội
từ thiện WIP của Spirit Hoàng Hải, tớ đã bỏ ra 500 vạn làm công ích!”
Hiểu Khiết không muốn giấu, hạ giọng nói.
Giai Nghi kinh ngạc: “Cái gì! 500 vạn! Cậu cũng nhân ái nhỉ.”
“Chính vì thế nên phải lấy toàn bộ số tiền tiết kiệm du học trả cho
Spirit Hoàng Hải. Hiện giờ tớ vẫn còn nợ gần 400 vạn, đang nghĩ xem phải làm gì, cứ nghĩ đến chuyện về Đài Bắc là thấy mất mặt ghê!”
Giai Nghi đau lòng, “Tớ mà giúp được gì cậu cứ nói, đừng gắng sức.”
“Đừng lo, giờ cậu đang mang bầu, như thế không tốt cho baby đâu. Cùng lắm thì tớ ăn mỳ tôm vài năm. Cậu phải chú ý chăm sóc bản thân đấy”
Hiểu Khiết an ủi.
Hiểu Khiết nhìn đồng hồ, thấy đã muộn, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ
ngơi của Giai Nghi, bèn tạm biệt bạn, cúp điện thoại. Nhìn căn phòng
khách vắng vẻ, nỗi cô đơn khó tả lại dâng lên trong lòng.
Cô đi về phía chiếc tủ trưng bày thỏ Peter, vừa ngắm vừa tự hỏi: “Anh đang làm gì? Một cuộc điện thoại cũng không gọi, có phải rất bận không? Mọi việc vẫn thuận lợi chứ?”
Bất giác chạm vào gương mặt Peter, như đang chạm vào gương mặt Thang Tuấn.
Thang Tuấn ngồi trong phòng, trên bàn
chất đầy tài liệu. Trong tay là chiếc móc chìa khóa thỏ Peter, anh chăm chăm
nhìn nó hồi lâu rồi lưu luyến đặt xuống, tiếp tục lật giở tài liệu, tập trung
tinh thần, chốc chốc lại dùng bút dạ quang đánh dấu những điểm nổi bật.
Có tiếng cốc cốc vang lên. Thang Tuấn
ngẩng lên, Châu Văn dẫn Sở Sở đi vào.
“Thiếu gia, cô Sở Sở đến tìm cậu.”
Thang Tuấn gật đầu, Châu Văn lui ra
ngoài.
Sở Sở cầm theo một túi đồ ăn đêm, mỉm
cười bước về phía Thang Tuấn, “Em biết ngay là anh chưa ngủ, đang xem gì vậy?”
Thang Tuấn đáp: “Anh muốn tìm hiểu qua
tài liệu mấy năm gần đây để nhanh chóng nắm được tình hình.”
“Tích cực quá nhỉ!” Sở Sở mỉm cười, mở
túi đồ ra, bên trong là một bát cháo nóng. Cô đưa thìa cho Thang Tuấn, “Em mua
cháo ở cửa hàng mà anh thích ăn nhất đấy, mau tranh thủ cho nóng.”
Thang Tuấn ngạc nhiên, vui mừng: “Oa,
chu đáo quá, anh cũng đang tính tìm lúc nào đi ăn, không ngờ em đã mua cho
rồi.”
Sở Sở không nói gì, xoa xoa cằm, nhìn vẻ
thỏa mãn của Thang Tuấn mà tràn ngập hạnh phúc.
Trong phòng làm việc của bộ phận kế
hoạch, mọi người đều rất bận rộn, chỉ có Thang Tuấn ngồi không, đảo mắt quan
sát xung quanh. Anh nghĩ một lát rồi cầm bản kế hoạch, dứt khoát bật dậy, đi
tới chỗ Tố Tố.
“Tố Tố.” Thang Tuấn thân thiện cất lời.
“Vâng, thưa chủ nhiệm!” Tố Tố hoang mang
nhìn anh.
Thang Tuấn nói: “Hôm qua tôi nảy ra ý
tưởng liên quan đến kế hoạch cho lễ kỷ niệm năm nay, chị xem giúp tôi được
không?”
Tố Tố sửng sốt, chưa kịp trả lời thì
điện thoại trên bàn đổ chuông. Cô ra hiệu “Anh đợi một lát” với anh, nhấc điện
thoại lên, “Phòng kế hoạch xin nghe. Đúng, đúng, cô đã liên lạc chưa?”
Tố Tố vừa nói chuyện vừa nhìn Thang
Tuấn, thấy anh vẫn