
o bức
ảnh trên báo của cô và Tử Tề.
Amy liếc thấy, thản nhiên bình luận: “Trong nghề này chỉ cần
một nam một nữ đi gần nhau là bị đồn thổi ngay. Thực ra cũng chẳng trách được
chuyện cô bị viết thế, gần đây công việc của cô đều liên quan đến Cao Tử Tề,
buổi lễ khai trương siêu thị Bách Duyệt cô có đến, còn là đại sứ trong đêm hội
WIP ở Thượng Hải. Tôi hỏi thật nhé, đã bao giờ cô nghĩ đến việc thử tiến thêm
một bước với anh ta chưa?”
Quý Tinh không kịp phản ứng trước lời gợi ý bất chợt này,
“Hả?”
Amy giải thích: “Cô nghĩ xem, cô làm nghề này được bao lâu
nữa? Cao Tử Tề có gia thế, có sự nghiệp riêng, mặc dù đã từng yêu Lâm Hiểu
Khiết nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến thực tế rằng anh ta đang là một chàng độc
thân có giá. Cô nên suy xét việc thêm anh ta vào danh sách riêng đi.”
Quý Tinh mỉm cười im lặng, Amy cũng không đề cập nữa, quay
lại chủ đề công việc, “Thôi, nói chuyện khác, chiều nay học viện thẩm mỹ quốc
tế Thượng Hải có buổi chụp hình với cô.”
Quý Tinh dựa vào cửa sổ trầm tư.
Thang Mẫn ngồi trước bàn làm việc, ảo não nhìn tập tài liệu
trên tay, trên đó viết: “Thông báo cắt giảm nhân viên”.
Đúng lúc này Sở Sở gõ cửa bước vào, đưa thêm tài liệu và một
đống thư từ cho Thang Mẫn, “Giám đốc, đây là những báo cáo tài chính mà chị yêu
cầu tôi đến phòng kế toán lấy, cả thư riêng của chị nữa.”
Thang Mẫn gật đầu, để thư sang bên cạnh, xem bản báo cáo tài
chính.
Sở Sở thắc mắc: “Thực ra Spirit Hoàng Hải không hề có vấn đề
gì về tài chính, tại sao hội đồng quản trị lại muốn giảm bớt chi phí nhân sự?”
Thang Mẫn cúi đầu đọc báo cáo, lạnh lùng cười, không ngẩng
lên: “Mục đích của họ không phải là cắt giảm chi phí, mà là muốn nhân viên mất
niềm tin vào tôi, lợi dụng lòng người bất an để tạo ra dư luận rằng tôi không
phù hợp với việc đảm nhiệm quyền chủ tịch, ép tôi nhường lại cái ghế đại diện
CEO.”
Thang Mẫn nhìn từng hàng số liệu kế toán, thấy xuất hiện dòng
chữ “Tiền từ thiện đêm hội WIP, Cao Tử Tề trả hộ 100 vạn”.
Cô chau mày, tạm gác lại, tiếp tục nhìn xuống.
Sở Sở lại hỏi: “Vậy giám đốc định làm thế nào?”
Thang Mẫn không để tâm, “Họ muốn ‘thi thể’ tôi sẽ cho họ ‘thi
thể’. Có điều không ai quy định tôi phải tự tay ‘giết người’.”
Sở Sở hiểu ra ý Thang Mẫn, “Mượn dao giết người?” Nhưng…
trong công ty, ngoài giám đốc ra còn ai nắm quyền sinh quyền sát các nhân viên
nữa?”
“Đúng thế, là ai?” Thang Mẫn đau hết cả đầu, xem xong báo
cáo, tiện tay cô cầm tập thư từ lên xem, lướt qua từng bức một. Cô nhìn thấy
một lá thư có vẻ bất thường, lập tức bóc ra.
“Thưa giám đốc Thang, tôi là Lâm Hiểu Khiết. Trong lá thư này
là tờ chi phiếu 100 vạn Đài tệ, tương đương với khoảng 20 vạn Nhân Dân tệ. Đây
là số tiền từ thiện trong đêm hội WIP mà tôi nợ quý công ty, số tiền còn lại
tôi sẽ trả dần, mong giám đốc thông cảm.”
Cô lấy tấm chi phiếu ở trong lá thư ra, lập tức nghĩ đến điều
gì đó, lại xem khoản tiền mà Cao Tử Tề đã trả trên bản báo cáo, mỉm cười, “Hình
như tôi đã tìm thấy người thay tôi ‘giết người’ rồi.”
Sở Sở không hiểu.
Đầu phố London, Hiểu Khiết ngồi ở quán cà phê bên đường, đọc
cuốn sách về quản lý kinh doanh.
Cô chụp lại cốc cà phê trên bàn bằng điện thoại, đây là cốc
capuchino có vẽ biểu tượng tình yêu. Cô gửi bức ảnh cho Thang Tuấn, đồng thời
thêm một dòng tin nhắn, “Tặng anh một ly cà phê, mong anh có thêm nghị lực cố
gắng, hy vọng mọi việc bên đó đều thuận lợi!”
Gửi bức ảnh xong, cô ngẩng lên thấy Doug cách đó không xa
đang vẫy tay với cô.
Doug nhanh chóng đến trước mặt cô, kéo ghế ngồi, vui vẻ chào:
“Hi! Đợi lâu rồi phải không?”
“Hi! Tìm em có việc gì?”
Doug nói: “Anh biết Tom quay về Spirit Hoàng Hải làm việc
rồi, sợ em buồn nên rủ em đi uống cà phê, nhân lúc sơ hở xem xem có cơ hội đột
nhập không.”
Hiểu Khiết mỉm cười, buồn rầu hạ giọng: “Thì ra anh ấy về
Spirit Hoàng Hải làm việc, em cứ tưởng anh ấy sẽ sớm quay lại.”
Doug cắn một miếng bánh ngọt, lấy khăn lau miệng, ngạc nhiên:
“Tom không nói với em?”
Hiểu Khiết ủ rũ, không đáp.
Doug an ủi cô, “Chắc cậu ta không ngờ mẹ mình bệnh nặng như
thế, một lúc xảy ra quá nhiều việc nên không kịp thông báo với em.”
“Cũng có thể.” Lúc này, điện thoại của Hiểu Khiết đổ chuông,
cô nghi hoặc nhìn màn hình, “A lô?”
Giọng Thang Mẫn vang lên, “Cô Hiểu Khiết phải không? Tôi là
Thang Mẫn của Spirit Hoàng Hải.”
Hiểu Khiết sững người lại, ngạc nhiên, “Giám đốc Thang?”
Doug ngồi bên cũng bất ngờ.
Hiểu Khiết lại hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”
Thang Mẫn đáp: “Tôi chỉ gọi điện để thông báo là mình đã nhận
được chi phiếu 100 vạn Đài tệ cô quyên góp cho đêm từ thiện WIP.”
Hiểu Khiết bất giác ngồi thẳng người, “Số tiền còn lại tôi sẽ
nhanh chóng gửi trả theo phương thức trả góp, xin hỏi như thế có được không?”
Thang Mẫn khẽ cười, “Yên tâm, tôi đâu đòi nợ. Tôi chỉ muốn cô
biết rằng là anh Cao Tử Tề đã giúp cô thanh toán hết rồi, cô không cần gửi chi
phiếu nữa. Tôi sẽ hủy chi phiếu này cho cô, số tiền này không phải đưa vào tài
khoản của Spirit Hoàng Hải nữa.”
Hiểu Khiết vô cùng kinh ngạc, “Cái gì? Giám đốc nói