
ai đã trả
giúp tôi?”
Thang Mẫn cười, “Đừng bận tâm, quy tắc ngầm khi chia tay của
xã hội thượng lưu, mọi người đều hiểu. Tôi nghĩ anh Cao nhất định muốn coi 100
vạn tệ này là chi phí đền bù cho cô. Nó chẳng là gì với người nhà họ Cao, cô
không cần bận tâm.”
Hiểu Khiết bị những lời của Thang Mẫn chọc giận, cô nghiêm
túc nói: “Từ bấy đến giờ tôi chưa từng đồng ý để Tử Tề trả tiền hộ, việc này
cũng không cần thiết. Mặc dù hiện tại tôi chưa đủ tiền, nhưng tôi sẽ không trốn
nợ, tôi sẽ làm việc để kiếm tiền trả.”
Thang Mẫn đáp ứng: “OK, nếu cô không định nhận sự giúp đỡ của
Cao Tử Tề, tôi sẽ trả lại tiền cho anh ta.”
Hiểu Khiết khẽ thở phào, “Cảm ơn giám đốc Thang.”
“Cô đã xác định được kế hoạch trả tiền chưa? Cô dự định sẽ
làm việc tại đâu? Về Đài Loan? Việc xảy ra với Cao Tử Tề sẽ khiến cô thật khó
mà xin được việc trong các trung tâm thương mại tại quê nhà.”
Hiểu Khiết mím môi, “Tôi hiểu, cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý
rồi. Cảm ơn lời nhắc nhở của giám đốc Thang.”
“Bất luận là mẹ tôi hay cá nhân tôi đều đánh giá cao năng lực
của cô. Nếu cô đồng ý, chúng tôi sẵn sàng chào đón cô về Spirit Hoàng Hải, bắt
đầu lại sự nghiệp. Cô cứ suy nghĩ kỹ đi rồi liên lạc với tôi.”
Thang Mẫn không đợi Hiểu Khiết trả lời đã cúp máy.
Hiểu Khiết cười khổ, nhìn điện thoại.
Doug quan tâm, “Sao vậy?”
Hiểu Khiết lắc đầu, ăn một miếng bánh ngọt, nhàn nhạt nói,
“Em nên về Đài Loan thì hơn.”
Doug sững sờ, “Em nghĩ kỹ chưa? Về Đài Loan, không phải
Thượng Hải?”
Đài Loan là nhà em, bạn bè và các mối quan hệ đều ở Đài Loan.
Mặc dù quay về có chút mất mặt, nhưng so với Thượng Hải thì Đài Loan là lựa
chọn nhiều ưu thế hơn.”
Doug lắc đầu, không tán đồng, “Về Đài Loan, em còn làm việc
được trong các trung tâm thương mại không? Scandal của em và Tử Tề vẫn còn ồn
ào lắm, lại thêm việc hủy hôn giữa bao người nữa, việc này cũng khiến Hải Duyệt
mất mặt. Chà chà, anh mà là bộ phận nhân sự của trung tâm thương mại, chắc chắn
không dám nhận em.”
Nghe Doug phân tích, Hiểu Khiết bắt đầu thấy hoang mang,
“Thật ạ?”
Doug ra sức gật đầu, “Of course! Đến Thượng Hải bắt đầu lại
đi, quan trọng hơn là...”
“Dạ?” Hiểu Khiết nhìn Doug.
“Chủ nhà Tom của em đang ở Thượng Hải!” Doug đặt hai tay lên
đầu bắt chước tai thỏ. Hiểu Khiết phì cười.
Trở về căn hộ, Hiểu Khiết bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô cho thỏ
Peter vào vali đã sắp đầy quần áo.
Doug đứng dựa vào cửa, nhìn cô mà xoa cằm nghĩ ngợi, “Là do
anh thuyết phục giỏi, hay em là người dễ bị thuyết phục? Em quyết định qua
Thượng Hải ư?”
Hiểu Khiết bực bội: “Anh thật nhiều chuyện, chả phải anh động
viên em đi Thượng Hải sao?”
“Ý anh là, Thượng Hải và Đài Loan, Thượng Hải better. Nhưng
nước Anh và Thượng Hải, đương nhiên nước Anh much better.”
Hiểu Khiết đứng dậy, đưa chùm chìa khóa cho Doug, “Đây là
chìa khóa căn hộ, giao cho anh đấy.”
“Này này...” Doug tiến sát lại Hiểu Khiết như muốn tiết lộ
một bí mật cho cô.
“Dạ?” Hiểu Khiết không hiểu.
Doug đảo mắt, “Không bằng như vậy, số tiền em nợ để anh trả
cho, em ở lại Anh với anh. Chẳng phải em rất thích nước Anh sao? Hàng ngày anh
có thể dẫn em đi khắp London. Chẳng phải em rất thích thỏ ư? Chúng ta ở lại căn
hộ này, lúc nhìn bầy...” Bất giác không nghĩ ra cái tên của chú thỏ mà Hiểu
Khiết mang theo, “… thỏ Prefer!”
Hiểu Khiết lập tức sửa lại, “Thỏ Peter!”
Doug nhún vai: “Peter hay Prefer như nhau thôi.”
Hiểu Khiết chống nạnh: “Thỏ có rất nhiều loại, Miffy, Lehman,
Chomsky... Nhưng em và Thang Tuấn chỉ thích thỏ Peter!”
“OK! Peter thì Peter.” Doug xoa cằm, quay về chủ đề chính,
“Tóm lại, chúng ta ngày ngày sẽ vui vẻ sống trong căn hộ mà đâu đâu cũng là thỏ
Peter, ha ha.” Anh dang hai tay, cười sảng khoái, như thể mình đang ngồi trong
căn hộ ngập thỏ Peter vậy.
Hiểu Khiết nhe răng, chọc cho anh một cái, “Doug, căn hộ này
không phải của anh đâu nhé.”
Doug giơ chùm chìa khóa lên, “Nhưng tôi có chìa khóa, người
có chìa khóa chính là chủ căn hộ.”
Hiểu Khiết lập tức hét đòi, muốn giật lại: “Trả cho em!”
Doug giơ cao tay, không cho cô lấy. Hiểu Khiết phải nhảy mấy
cái mới đoạt được chìa khóa từ tay anh, “Để em trực tiếp trả chìa khóa cho
Thang Tuấn. Bây giờ em sẽ thông báo với anh ấy.”
Cô lôi điện thoại ra định sẽ gọi cho Thang Tuấn, Doug vội
ngăn cản, “Nói trước với cậu ta làm gì, phải khiến cậu ta bất ngờ chứ.”
“Anh thật rất trẻ con.”
“Không được tiết lộ với Tom, nhớ cho anh biết thái độ của cậu
ta khi thấy em nhé!” Doug vui vẻ cầm áo khoác, “Sáng mai anh đến đón đưa em đi
ăn bữa sáng cuối cùng, sau đó tiễn em ra sân bay.”
Doug vui vẻ vẫy tay tạm biệt, Hiểu Khiết cũng mỉm cười với
anh.
Sau khi Doug đi rồi, cô tiếp tục thu dọn mọi thứ, thấy thỏ
Peter lại cảm thấy vui.
Trong bệnh viện, Thang Lan nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh.
Thang Tuấn ngồi bên cạnh bà, vừa nhẹ nhàng xoa bóp cho mẹ,
vừa dịu dàng trò chuyện: “Hôm nay mẹ khá hơn chưa? Mấy ngày vừa rồi con không
đến, mẹ đoán xem con đi đâu?”
Thang Lan vẫn nhắm nghiền, không phản ứng.
Thang Tuấn mỉm cười, “Chắc mẹ không ngờ là con đã quay trở về