
sắc ra, tư sắc cực kỳ bình thường mà thôi."
Vừa nói vừa làm nũng đập vai Diễm Hồng, lại nói tiếp:
"Hiện giờ Đoạn Tụ Đường, là bất kỳ ai cũng có thể vào sao?"
Diễm Hồng buồn cười nhìn đôi môi đỏ mọng trên mặt người đẹp hoa hồng, nói:
"Minh Hà, Bạch Luyện là sinh viên đại học gia cảnh bần hàn, tới đây để kiếm
học phí mà thôi,em phải giúp cậu ta nhanh chóng nắm bắt, cũng đừng để
cậu ta bị người khác chiếm tiện nghi."
Minh Hà nghe thế thâm thúy nhếch mi mắt lên liếc Tô Ca một cái, sau đó nói:
"Bạch Luyện, cậu theo tôi tới đây."
die»ndٿanl«equ»yd«on
Tô Ca liếc nhìn Diễm Hồng một cái, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, vì thế cô
liền đi theo sau Minh Hà, tới một căn phòng bố trí phong cách châu Âu,
tràn đầy khắp phòng đều là rượu, mùi rượu nồng xông thẳng vào mũi.
Minh Hà lạnh nhạt nói với Tô Ca:
" "Tiểu bạch kiểm", xét thấy cậu là người mới tới, trước hết học bưng rượu lên như thế nào đi."
" "Tiểu bạch kiểm""? Tô Ca kinh ngạc nói lặp lại
Minh Hà nghe thế chợt nhíu mày, ánh mắt đánh giá cô một vòng từ trên xuống dưới, nói:
"Nhìn cậu gầy ò ốm yếu, thân hình lại thấp như thế,không phải là tiểu à. Cậu
lại tên là Bạch Luyện, hợp lại không phải là "Tiểu Bạch kiểm à" "Tiểu
bạch kiểm", cậu bộ dáng trắng trẻo nõn nà, tên này thật đúng là hợp với
cậu."
die»ndٿanl«equ»yd«on
Tô Ca nhẹ cụp mi mắt, cô quyết định coi như anh ta không tồn tại, người
đẹp hoa hồng trước mặt này nhìn thì cùng lắm mới mười tám mười chín
tuổi, cô lớn hơn cậu ta rất nhiều, coi như là không chấp nhặt đứa nhỏ
không hiểu chuyện đùa dai là được rồi.
Thấy Tô Ca không để ý tới
mình, Minh Hà nhún vai, trên tay không biết từ đâu lấy ra một cái mâm,
lại lấy từ trêm giá rượu xuống mấy bình rượu đỏ, đặt hết lên mâm rồi
nhét vào tay Tô Ca, nói:
"Cậu mới tới ngày đầu tiền, trước hết thì theo học bán rượu là được. Những loại rượu này, tối hôm nay phải bán hết đi."
"Được." Tô Ca gật đầu, không phải là mời khách dùng rượu để đẩy mạnh tiêu thụ
sao, khi cô học đại học có làm thêm tại quán cà phê, chuyện này cũng
không làm khó được cô.
Cô ngẩng đầu lên hỏi:
"Những loại rượu này bán với giá bao nhiêu?"
"Tất cả dều là năm vạn một bình."
"Phốc"
Tay Tô Ca run lên, chút nữa đem những bình rượu trên mâm làm đổ hét. Năm vạn một bình, thế nào lại giống như bạn đi cướp vậy?
die»ndٿanl«equ»yd«on
Có thể là biểu hiện
kinh ngạc của cô quá mức rõ ràng,Minh Hà khinh miệt nhìn cô một cái,ánh
sáng trong con ngươi màu hổ phách khẽ lay động, gợn nước mênh mông. Khẽ
nhếch khóe môi duyên dáng, thanh âm lạnh lùng nói:
"Rượu đỏ bình
thường dĩ nhiên là không có mức giá này, nhưng mà đàn ông tới nơi này,
có mấy người thật sự là tới để uống rượu? Cậu nếu có thể lấy lòng bọn
họ, đừng nói là năm vạn, năm trăm vạn đều là chút lòng thành"
Năm trăm vạn? Tô Ca cúi đầu xuống cố gắng tính toán lại. Nha nha, cô cố
sống cố chết làm việc vài chục năm mới có thể có nhiều tiền như vậy. Hạ
mi mắt xuống, cố gắng để biểu hiện của mình không phải là tham tiền, Tô
Ca bình tĩnh nói:
"Tôi bán một bình rượu thì trích hoa hồng bao nhiêu?"
"Trích hoa hồng?!"
Chỉ thấy Minh Hà nhìn cô một cách quái dị, sau đó cười ha hả nói:
"Trích hoa hồng?"tiểu bạch kiểm" cậu coi nơi này là siêu thị đang khuyến mại
sao? Trong Thiên Diễm mà cũng nói chuyện trích hoa hồng, thế nào,tiền
lương mấy chục vạn một tháng cũng không thỏa mãn khẩu vị của cậu được
à?"
๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn
Tiền lương... mấy chục vạn? Không nhịn được sờ cằm, trong lòng Tô Ca than
nhẹ, khó trách những phục vụ nam ở đầy vẻ ngoài đều có thể sánh với minh tinh cấp hai trên tivi. Đương nhiên, cái vị Minh Hà này là cấp bậc siêu sao, Thiên Vương.
Tô Ca cúi đầu quyết định không đáp lại, đây
chính là cái được gọi là nói nhiều sai nhiều. May mà Minh Hà cũng không
bày tỏ thái độ muốn nói tiếp cái đề tài này. Cậu ta xoay người ra khỏi
phòng,Tô Ca bưng mâm cũng theo thật sát phía sau cậu ta, trong mắt nhìn
thấy được cái mông vểnh cao, khe đùi trắng nõn lộ ra phía sau người
thanh niên kia. Đột nhiên cảm thấy yết hầu căng thẳng, ho nhẹ mọt tiếng, cố gắng làm ra vẻ như không có gì, đồng thời trong lòng tự nói với
chính mình, bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải chống lại sức hấp dẫn của mĩ nam a.
Đại sảnh giữa Đoạn Tụ Đường giống như là ở quán bar,
nhưng mà hai bên đại sảnh mơ hồ biến thành một cái vòng tròn, trên vòng
cung của đường tròn được phân chia thành những phòng bao nhỏ, Minh Hà
nói:
"Chủ nhân của mỗi gian phòng đều không giống nhau, nơi này
giống như là một hậu viện riêng của bọn họ. Dĩ nhiên,bao trọn một căn
phòng một năm giá cả xa xỉ, cho nên ngươi nhìn xem những người đàn ông
ngồi ở đại sảnh uống rượu nghe hát, phần lớn là người không có nhiều
tiền bạc hoặc là ra tay chậm. Hiện tại tôi đưa cậu đi từ gian thứ nhất
tới gian cuối cùng, nhận thức các vị khách quen một chút."
"Được" Tô Ca nói
Minh Hà liền đi tới căn phòng có đánh số 01, nhẹ gõ cửa, chỉ chốc lát sau
cửa liền mở ra, một người đàn ông người đầy mùi rượu, biểu tình như một
tên thổ phỉ lưu lạc vào đây ra mở cửa.
"Chào buổi tối