Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325813

Bình chọn: 7.00/10/581 lượt.

, Ly Đào tiên sinh, muốn lấy thêm rượu chứ ạ?"

Minh Hà nở một nụ cười hoa hồng mê hoặc người khác, Tô Ca hiểu ý, liền nâng cái mâm trong tay lên.

Chỉ thấy vị Ly Đào tiên sinh đang say cả người đầy mùi rượu kia nói: " Uống rượu là có thể thấy Cầm Nhã sao?" Nói xong không đợi bọn họ trả lời,

tay rất nhanh lấy một bình rượu trên khay, đồng thời dưới chân khẽ dùng

lực đóng cửa chặn bọn họ lại. Nghe được tiếng "binh" cửa phòng đóng

lại,chặn lại hai khuôn mặt ngoài cửa.

Minh Hà nhún vai nói:

"Không cần để ý,Ly Đào tiên sinh mỗi đêm đều tự chuốc say chính mình tới mức

không còn biết gì để nhớ tới người vợ đã mất của ông ấy."

๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn

"A.. Minh Hà cậu hiểu lầm rồi." Tô Ca vỗ vai nói

"Tôi để ý chính là bình rượu đưa cho ông ấy, ông ấy còn chưa có thanh toán, làm thế nào bây giờ?"

"Phốc" Minh Hà không nhịn được bật cười ra tiếng, đôi mắt long lanh màu hổ

phách nhìn chằm chằm vào Tô Ca, khóe miệng hiện lên chút châm chọc.

"Thật không biết sao mà chị Diễm Hồng lại đưa cậu vào, một chút thưởng thức

cũng không có, khách ở nơi này đều không cần trả tiền mặt, tiền phí tiêu ở Thiên Diễm mỗi tháng đều đã được khấu trừ trực tiếp từ tài khoản tín

dụng của họ."

Thì ra là như thế. Một hình thức hoạt động kín đáo

như vậy, tuyệt đối không thể phát sinh tình huống quịt nợ. Người quản lý Thiên Diễm, bộ não không phải tầm thường a.

Mấy gian phòng phía

sau đi qua cũng rất thuận lợi. Minh Hà chỉ cần mỉm cười cất lời, đối

phương cũng rất nể tình mà lấy một bình rượu. Trong đó có chủ nhân của

hai gian phòng đang ôm phục vụ nam hôn tới chết đi sống lại. Còn có một

gian phòng y phục đã cởi sạch sẽ, ngay lập tức muốn nhào lên rồi.

Tô Ca xem mà ửng đỏ đôi má, cô phát hiện ra khách tới nơi này tiêu tiền,

trừ bỏ người đàn ông ở căn phòng số một có bộ dạng khác ra, những vị

khách khác đều có bộ dáng rất tuyệt. Cảm thấy không khỏi nghi hoặc,

chẳng lẽ là hội viên cao cấp của Thiên Diễm, trừ bỏ có tiền ra, ngoại

hình cũng phải là một trong nhưng tiêu chuẩn cần có.

Lúc sắp tới

gian phòng thứ báy, Tô Ca nhìn thấy rõ ràng Minh Hà hít sâu một hơi, sau đó mới gõ cửa. Cửa được mở ra, trên mặt Minh Hà lập tức xuất hiện nụ

cười hoa hồng, nói với người đàn ông dung mạo đoan chính đứng ở cửa:

"Lũng Tư tiên sinh, có cần thêm rượu không ạ?"

"Không cần, nhưng mà còn có người còn vội hơn tôi nữa đấy."

๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn

Giọng nói đứng đắn như thế mà lại nói ra những câu nói hạ lưu như vậy, Tô Ca

không nhịn được ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận thấy trong phòng có hai

người đàn ông. Trên sạp giường màu đot. Một người đàn ông có bộ dáng

hung dữ đang hung hăng đè lên cơ thể không ngừng co rúm của một người,

bộ dáng như là một thiếu niên.

Bóng dáng phía dưới kia, chắc chắn là một thiếu niên. Làn da trắng như tuyết, khung xương mảnh khảnh như

vậy, còn có tiếng ngâm nga đứt quáng từ miệng tuôn ra. Tô Ca cảm thấy

trái tim mình run lên một chút, trước mắt không khống chế được mà hiện

lên bộ dạng ẩn nhẫn ngày đó của Hiên Mộc, không khống chế được tâm tình

muốn xông lên, lại bị Minh Hà đã sớm có chuẩn bị mà chế trụ cổ tay. Sau

đó hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó mới phục hồi nụ cười sáng lạng nói với người đàn ông kia:

"Lũng Tư tiên sinh, bọn tôi sẽ kêu một người tới hầu hạ ngài."

Tiên sinh Lũng Tư kia nghe vậy cười nói:

"Cớ gì phải phiền toái như thế, không phải trong tay cậu vừa vặn có một

người hay sao? ừm, đeo mặt nạ, chắc là con chim non hả. Có điều không

vấn đề gì, nói thật ra thì tôi cũng thật lâu rồi chưa chơi đùa chim non

rồi. Chậc chậc thật hoài niệm cái cảm giác khít khao này a."

Thân thể Tô Ca không khống chế được mà run lên, nhìn ánh mắt không chút che

dấu dục vọng nào của người đàn ông trước mắt nay, cảm thấy chính mình

như sắp muốn nôn ra rồi. Minh Hà nhanh tay lẹ mắt kéo Tô Ca ra phía sau. Trên mặt anh thủy chung luôn mỉm cười, chỉ là ánh mắt mang ý cười kia

hơi nheo lại thể hiện vài phàn ý tứ nguy hiểm.

Minh Hà nói:

"Lũng Tư tiên sinh, cậu là là người mới tới hôm nay, chuyện gì cũng không

hiểu, tôi cho tìm một người khá thân thuộc tới hầu hạ ngài. Tránh làm

mất hứng thú của ngài."

"Không cần tìm nữa, chính là cậu ta đi."

๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn

Ông ta không kiên nhẫn liếc nhìn Minh Hà một cái, bàn tay to duỗi ra muốn

kéo Tô Ca lại. Minh Hà đã sớm có sự chuẩn bị. Nhanh chóng ra tay đè cổ

tay ông ta lại, vặn một cái, chỉ nghe "rắc rắc" một tiếng. Sau đó liền

nghe thấy Lũng Tư tiên sinh kia hét lên thảm thiết, trên trán toát ra mồ hôi lạnh đau đớn.

"Yên tâm, chỉ là sái tay mà thôi, dần dần sẽ

đỡ hơn. Lũng Tư tiên sinh, chẳng lẽ đã lâu như vậy mà ngài vẫn chưa hiểu rõ sao? Thân là khách ở Thiên Diễm, ngoan ngoãn vẫn là tốt nhất."

Minh Hà nói xong những lời nói hàm xúc đầy ý nghĩa đó, nụ cười trên mặt mang đầy cung kính như thế, thấy thế Tô Ca líu lưỡi.

Lũng Tư kia nghe vậy thân thể không khống chế được run lên, lầm bầm làu bàu một câu " bát dát"

Lúc này sắc mặt mới có chút ngượng ngùng nói: "Hiện tại, còn không gọi người lên cho t


Teya Salat