
h thần: “Em cảm thấy anh không có việc gì đi gặp phụ nữ linh tinh sao? Em tốt nhất là gạt bỏ mấy ý nghĩ
kì cục trong đầu ấy đi.”
“Anh làm sao mà biết em có ý nghĩ kì cục!” Giản Tình buồn cười phản
bác: “Em mới không cho phép anh có mấy ý nghĩ kì cục như vậy!”
“Ý của anh là em ít gặp Thái quản lí thôi.” Phương Khiêm hừ nhẹ một tiếng cảnh cáo .
Giản Tình cố nén cười: “Em mới là người không muốn gặp hắn đây!”
Trong phòng tiệc rượu, Giản Tình phát hiện, vị trí ngồi của chính
mình cũng thực là khéo chọn! Bên trái là Phương boss an nhàn lạnh lùng,
bên phải cũng là Thái Minh Cường ân cần quan tâm, lạnh lùng cùng nóng
hổi tấn công đồng thời, làm cho cô ăn uống vô vị, khó có thể nuốt trôi.
“Giản trưởng ban, cô nếm thử đi, đây là đồ ăn nổi tiếng của khách
sạn.” Thái Minh Cường lại gắp miếng thịt bỏ vào cái dĩa phía trước Giản
Tình.
“Thái quản lí, tôi tự mình làm là được rồi.” Giản Tình buồn rầu, hắn
gắp đồ ăn, cô làm sao dám ăn, bên cạnh còn có người nào đó đang nhìn
chằm chằm cô.
Rượu quá ba tuần, Lưu trưởng phòng đột nhiên đứng lên nói to, hơn nữa mở miệng lại bắt đầu buôn chuyện: “Các cậu biết không, Thái quản lí rất lãng mạn, buổi sáng vừa về công ty đã mang đến trước bàn của Giản
trưởng ban của chúng ta một bó hoa hồng thật to, làm cho tôi, lão già
này cũng thật là hâm mộ.”
“Lão Lưu, anh hâm mộ gì, mua một bó tặng cho bà xã của anh, cũng lãng mạn một chút đi.” Có người phụ họa.
“Bà xã của Lão Lưu nắm giữ quyền tài chính, không chừng tiền lão Lưu mua hoa cũng phải xin của bà xã đấy.”
“Lão Trần, cậu đừng nói giỡn……”
“……”
Lưu trưởng phòng “vô tình” mang chuyện của cô nói ra, vốn Giản Tình
đã khó khăn che giấu, thì Lưu trưởng phòng đáng ghét chuyện gì không nói lại nói chuyện này, làm bọn họ vui vẻ thì lại hại cô chịu khổ.
Nghiêng mặt nhìn anh đang nếm thử hồng rượu, vẻ mặt bí hiểm tươi
cười, làm cho người ta đoán không ra. Giống như cảm ứng được ánh mắt của cô, Phương Khiêm đột nhiên quay đầu sang, cùng cô mắt đối mắt. Sau đó,
khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười mê người với cô!!
Qua vài lượt mời mọc, mấy trưởng phòng uống say bắt đầu rượu vào lời
ra, cùng Phương boss bàn bạc từ thời cuộc chính sự, kinh tế cho tới
chuyện chánh nhân bát kinh [1'>; rồi tiếp thêm nhiều chén nữa thì đề tài
lại chuyển thành: trưởng phòng nào mua nhà, trưởng phòng nào mua xe,
trưởng phòng nào quen bạn gái, thậm chí cuối cùng còn nói tới chuyện
cười chăn gối. Đàn ông trong lúc ăn nhậu hay nói giỡn như vậy thật ra
cũng không mất phong nhã lắm, nhưng vấn đề là trong phòng còn có một cô
gái trong sáng như Giản Tình ngồi nghe thì thật là mắc cỡ.
Vừa rồi sau khi Phương boss cười sáng lạn, Giản Tình đã có cảm giác
đứng ngồi không yên, muốn tìm cớ thoát thân. Đến lúc thấy chủ đề của
nhóm trưởng phòng càng ngày càng không đứng đắn thì cuối cùng cũng hạ
quyết tâm, Phương boss cô còn không sợ, không lẽ lại sợ đắc tội với mấy
trưởng phòng quèn hay sao? Thế là cô buông đũa, lau miệng cười khanh
khách đứng lên: “Phương tổng, tôi còn tài liệu buổi chiều phải sửa sang
lại cho xong, không thể tiếp đãi nữa rồi.”
Phương Khiêm kỳ thật cũng không thèm ăn nhiều lắm, hơn nữa cũng đã
chán ngấy mấy người ở đây, nãy giờ anh căn bản không hề động đũa. Nghe
được Giản Tình muốn rời đi trước thì cũng bỏ cái chén trên tay xuống,
ung dung nhìn cô, khóe miệng không lộ rõ ý cười.
Thái quản lí còn đang mải bận rộn gắp cơm chia thức ăn cho Giản Tình, nhìn thấy cô muốn rời đi thì cũng đứng lên, nhiệt tình nói: “Giản
trưởng ban, tôi đưa cô về.”
Nhóm trưởng phòng không nghĩ Giản Tình lại dám rời đi trước, ngây ngốc nhìn về bên này, yên lặng xem diễn biến tình hình.
Giản Tình vội vàng xua tay: “Không cần, Thái quản lí, anh hình như chưa ăn gì, nên ở lại ăn thêm đi.”
Thực ra chỉ là một câu khách khí, nhưng trong tai Thái Minh Cường lại thành một câu quan tâm đầy tình cảm, chỉ thấy Thái quản lí hai mắt tỏa
sáng: “Không có, tôi thật sự ăn no rồi, nơi này lại xa công ty, tôi nên
đưa cô về.”
“Việc này……” Giản Tình khó xử, một bàn tay đưa ra sau lưng, âm thầm
ngoắc ngón tay với Phương boss bên kia, ý bảo anh nhanh giải vây thay
cô.
Động tác này làm cho Phương Khiêm cảm thấy thực hưởng thụ, cười khẽ
một tiếng, bộ dáng cô gái nhỏ lúng túng như vậy, thật là thú vị: “Thái
quản lí, Lưu trưởng phòng bọn họ uống nhiều rồi, xem ra làm phiền anh ở
lại chăm sóc, về phần Giản trưởng ban, thì để tôi tiện đường đưa về.”
Boss lớn đã mở miệng, khí thế thong thả đáng tin, trong nháy mắt giết chết mọi người, đặc biệt là Thái quản lí đang tràn đầy nhiệt tình lập
tức ủ rũ, không dám không nghe theo sự sắp xếp.
Trở lại trong xe, Giản Tình đã ủy khuất mấy lần: “Khiêm, anh cố ý
chọc em.” Nghĩ lại vừa rồi anh vẫn dùng ánh mắt cười như không cười nhìn Thái quản lí cùng động tác của cô, trong lòng Giản Tình tăng thêm vài
phần ai oán, nam nhân này đôi khi cũng thực ác liệt .
Phương Khiêm cũng không lập tức khởi động xe, mà vươn người về phía
cô, cánh tay chụp tới, dễ dàng ôm cô vào lòng, cúi đầu hung tợn in lên
môi cô một nụ hôn nồng nhiệt