XtGem Forum catalog
Đánh Cắp Tình Yêu

Đánh Cắp Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324931

Bình chọn: 10.00/10/493 lượt.

anh tiến vào. Mặc dù hai người đã trải

qua vô số lần hôn nồng nhiệt, nhưng mỗi khi đầu lưỡi anh liếm trên làn

môi cô, thân thể cô đều không thể ức chế run nhẹ. Đầu lưỡi kia, giống

như mang theo một dòng điện lưu, làm cho đầu óc cô như điện giật, choáng váng.

Hai người chịu đủ nhớ nhung, bắt đầu đói khát mút mát lẫn nhau, như muốn đem đối phương nuốt luôn vào bụng.

Đầu lưỡi anh linh hoạt cuốn lấy miệng cô, sau khi nhẹ nhàng liếm mút

làn môi dưới của cô, liền vội vàng cấp bách tiến vào trong, cùng cô dây

dưa trao đổi nước bọt, liên tục phát ra những âm thanh làm người ta phải đỏ mặt thẹn thùng.

Nụ hôn nồng nhiệt kéo dài làm cho Giản Tình cảm thấy thực sự khó thở, cả người vô lực xụi lơ trên người anh. Bình thường bộ dạng Phương Khiêm luôn lạnh lùng, xa cách làm người khác bất hòa, nhưng đối với việc trên giường, anh nửa phần cũng không lãnh, có thể nói là nhiệt tình như lửa, thủ pháp tiếp xúc thuần thục. Mỗi lần luôn làm cô vừa khó chịu lại vừa

khoái hoạt, càng muốn cự tuyệt thì khát vọng lại càng nhiều. Tóm lại mỗi lần đến cuối cùng, cô ngược lại muốn ngừng mà không được.

“A……” Một nụ hôn sâu cách thức tiêu chuẩn, triền miên giằng co hồi

lâu. Đến khi Giản Tình rốt cục không kiên trì được, từ khóe miệng tràn

ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, Phương Khiêm vẫn chưa muốn buông cô ra,

gắt gao đem cô kéo vào trong lòng, chỉ có như vậy mới có thể thoáng giảm bớt nỗi nhớ nhung nồng đậm trong lòng kia.

Khi hai người hô hấp đã trở nên ổn định, Giản Tình lại đột nhiên đỏ

mặt “A” một tiếng, một bàn tay nam to lớn đặt trên đùi cô, đã lặng yên

sờ soạng đi vào phía dưới chân váy.

Đè lại cặp tay tác quái kia, Giản Tình thẹn thùng ngăn cản: “Đừng ở

trong này ……” Nơi này là phòng họp, mọi người có thể ra vào bất cứ lúc

nào. Nếu bị gặp được thì còn không xấu hổ đến chết mới lạ. Tuy rằng sợ

hãi, nhưng bàn tay linh hoạt kia lại đang ở nơi sâu kín tùy ý vuốt ve,

liên tiếp đem đến cho cô khoái hoạt không ngừng.

Phương Khiêm nhìn ra khiếp đảm của cô, khóe miệng cười cười, cũng

không có ý buông cô ra, nghiêng người với lấy điều khiển từ xa trên bàn

họp, tùy tay nhấn một cái, bóng đèn trong phòng họp thoáng chốc đều tắt

lụi. Hơn nữa vừa rồi vì cuộc họp có sử dụng máy chiếu, nên các rèm cửa

cũng được đóng chặt hoặc cũng chỉ le lói chút ánh sáng bên ngoài. Trong

nháy mắt, toàn bộ phòng họp trở nên tối sầm u ám.

“Như vậy có thể không?” Đôi mắt thâm u của Phương Khiêm trong bóng

đêm trong trẻo dị thường, lúc này nheo nheo lại trêu tức nhìn cô, hai

tay càng không ngừng ở trên người cô chu du đến những nơi mẫn cảm. Đối

với các khu vực nhạy cảm trên thân thể cô, anh cực kỳ rõ ràng.

Kỳ thật, Phương Khiêm hỏi điều này, hoàn toàn là dư thừa , Giản Tình

cho tới bây giờ cũng chưa từng từ chối ý nguyện của anh. Mặc kệ điều anh yêu cầu có lý hay vô lý, cô đều hoàn toàn chấp nhận. Đối với Giản Tình, đây cũng là phương thức biểu đạt tình yêu của cô. Mặc dù có điểm mù

quáng, nhưng cô luôn vui vẻ chịu đựng.

Phương Khiêm nheo mắt lại, tham lam đem bộ dáng thẹn thùng của cô thu hết vào trong mắt. Anh yêu cực kỳ ôn thuần của cô, yêu cực kỳ ngọt ngào của cô. Mấy ngày trước cũng không phải là cách xa quá, nhưng anh càng

ngày càng không thể chịu đựng loại cảm giác cách xa này. Không thấy được cô, không chạm được vào cô là vô cùng khó chịu. Mỗi lần đều làm cho anh lâm vào một trạng thái lo âu không diễn tả được. Chỉ có giống như bây

giờ, gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, hung hăng yêu cô, mới có thể làm

cho lòng anh từ từ trở nên yên bình hơn.

Vì thế tại phòng họp rộng rãi này, tại bàn họp khí thế này, Giản Tình ngượng ngùng đón nhận sự nhớ nhung mạnh mẽ của anh hóa thành lửa rực

nóng chảy, ở chỗ sâu nhất trong thân thể cô kịch liệt bạo phát.

Cuối cùng, đang rong chơi giữa hạnh phúc, Giản Tình thật không ý tứ

nghĩ, về sau đến phòng họp, rốt cuộc không có cách nào đi vào thản nhiên được như lúc trước.

Bởi vì sự việc kích thích đột phát trong phòng họp kia, cả buổi

chiều, người Giản Tình đều lâng lâng. Xem tài liệu cũng dễ dàng thất

thần, làm việc gì cũng dễ dàng nhầm lẫn, thần kinh cứ loạn hết cả lên.

Trong trái tim lại chôn dấu một tình cảm không thể cho ai biết, vừa lưu

luyến lại ngọt ngào rung động không thôi.

Tiểu Lâm ở bên cạnh quan sát cô nửa ngày,

rốt cục không thể nhịn được nữa, ai oán thở dài: “Chị Tình, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của chị, khẳng định cũng đã bị boss lớn của chúng ta

“giết” rồi! Aizz, em cũng muốn đi lên cho anh ấy “giết” một chút a a

a……”

Đâu chỉ là “giết”, căn bản chính là bị ăn sạch trắng trơn, xương cốt cũng không thừa, Giản Tình bướng bỉnh nghĩ.

Nháy mắt, hình ảnh bàn tay to của Phương Khiêm cố định eo nhỏ của cô, ra sức tiến vào trong cơ thể cô ở trong đầu chợt lóe qua, ngượng ngùng

mênh mông như vỡ đê hồng thủy lập tức tràn ra bao phủ lấy cô.

Giản Tình hừ Tiểu Lâm một tiếng, không nói tiếp, nào biết Tiểu Lâm

được một tấc lại muốn tiến một thước: “Chị Tình, chị đỏ mặt, chị đỏ mặt! Em đoán đúng rồi nha!”

Đem tầm mắt từ màn hình máy tính chuyển qua, Giản Tình mắt chằm chằ