
m
nhìn Tiểu Lâm cười cười: “Lâm Kiều Kiều, em nếu nhàn rỗi như vậy, thì
bây giờ đem bản báo cáo đánh giá của ngày mai đem nộp trước đi, chị
không ngại dành thời gian để đọc đâu.”
Tiểu Lâm bĩu môi, như con rùa rụt cổ nhanh chóng lùi về trước bàn làm việc, còn oán hận nhỏ giọng nói thầm: “Cái này gọi là thẹn quá hóa
giận!”
Giản Tình làm bộ không nghe thấy, lấy lại bình tĩnh, quay đầu tiếp
tục công việc trên tay. Bỗng điện thoại di động đặt ở một bên phát ra
tiếng “đing đing đing” báo có tin nhắn, cô vừa lấy lại xem thì trên mặt
đã nổi lên một tầng mây đỏ kiều diễm: “Buổi tối về nhà ăn cơm, ở giao lộ chờ em?”
Nhìn tên gọi thân mật “Đầu heo” gửi tin nhắn đến, Giản Tình mân miệng ha ha cười trộm, ngón tay trắng nõn đánh mấy dòng nhanh như gió trên
bàn phím: “Anh trực tiếp về nhà, không cần chờ em, em muốn đi mua đồ
ăn.” Nhìn dòng chữ trên màn hình được gửi đi, cô mỉm cười ngọt ngào suy
nghĩ biểu tình của đối phương khi nhận được tin nhắn, khẳng định bởi vì
cô từ chối mà nhíu mày, nhưng một người đẹp trai như vậy, cho dù là động tác nhíu mày hẳn là nhìn cũng rất đẹp. Nghĩ đến đây, trong lòng Giản
Tình không khỏi âm thầm phỉ nhổ hành vi háo sắc của mình, chậm rãi đưa
điện thoại di động đặt lại trên bàn.
Tin nhắn được gửi lại rất nhanh, “Đầu heo” trả lời thật ga lăng: “Để
cho đại mỹ nữ một mình đi siêu thị mua đồ ăn, thật sự là hành vi nguy
hiểm, em cần một vệ sĩ bảo vệ, chẳng hạn như anh!”
Giản Tình đối với tinh thần kiên trì bám riết không tha của “Đầu heo” cũng bất đắc dĩ thấy buồn cười, vì thế ngón tay lại gõ nhanh trả lời:
“Mang theo anh đi siêu thị mới là hành vi nguy hiểm, nếu buổi tối muốn
ăn cá kho tàu thì trực tiếp về nhà chờ em.”
Sau, tin nhắn không thấy gửi lại, “Đầu heo” dùng trầm mặc tỏ vẻ kháng nghị của hắn.
Xác định di động sẽ không vang lên nữa, Giản Tình bình phục tâm tình, lại tập trung tiếp tục công việc trên máy tính. Tiểu Lâm vừa mới bị cô
đe dọa, nhưng không sợ chết trộm ngắm cô. Sau khi nhìn trộm hành vi của
cô, tiểu cô nương cười hắc hắc: “Chị Tình, chị có bạn trai rồi phải
không?”
Giản Tình tâm tình khoái trá, dễ dàng trả lời: “Có bạn trai hay không liên quan gì đến em.”
Tiểu Lâm trừng lớn mắt, dĩ nhiên nghe thấy được một hơi thở tò mò, vì thế nhanh chóng nằm úp sấp trên bàn làm việc của cô truy hỏi: “Không
liên quan chuyện của em, nhưng khẳng định liên quan đến chuyện của Thái
quản lí.”
Vừa nghe thấy Tiểu Lâm nhắc đến Thái quản lí, huyệt thái dương của
Giản Tình lập tức âm ỉ đau: “Không được nói lung tung, Lâm Kiều Kiều, em còn tò mò như vậy, đừng nói hai năm, cho dù cho em mười năm, em cũng đi không lên được tầng 25 đâu, tập trung làm việc đi!”
“Chị Tình thật nhàm chán, cũng không thỏa mãn một chút quan tâm của
người ta, chỉ biết lấy công việc uy hiếp em.” Tiểu cô nương than thở trở lại chỗ ngồi, còn thỉnh thoảng ném qua một hai cái nhìn xem thường, cho thấy cô đang oán trách.
Giản Tình cũng không chịu yếu thế xem thường nhìn lại cô, xú nha đầu, sao lại nhắc đến hắn. Tưởng tượng vẻ mặt vênh váo (bjn0: nguyên văn: nhị ngũ bát vạn: nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược, có quy định khi chơi phải có một đôi chược mới được coi là
huề ván nên nhị ngũ bát rất quan trọng, và vì quan trọng nên vênh là
đúng thôi, do đó xuất hiện câu này – giải thích này Bi trích trong “Công chúa cầu thân” nhé ) của Thái Minh Cường kia, nàng nhịn không được lấy tay day day huyệt thái dương.
Thái quản lí mà Tiểu Lâm vừa nói, được điều đến tổng công ty cũng mới mấy tháng, có một ngày vô tình nhìn thấy Giản Tình, trong lòng chấn
động. Ngày hôm sau, liền triển khai thế công theo đuổi mãnh liệt với cô.
Một đại mỹ nhân như Giản Tình, người theo đuổi cô nhiều như cá chép
dưới sông, khó có thể tính ra được. Nhưng phương thức theo đuổi kịch
liệt như tên Thái Minh Cường kiêu ngạo đó thì thật ra chưa từng có.
Giản Tình cũng đã dứt khoát từ chối hắn. Nào biết người này không
những không nổi giận, ngược lại còn làm trầm trọng thêm. Tặng hoa tặng
quà nhỏ thì không nói làm gì, hắn thậm chí còn ở trước cửa lớn công ty
bày tỏ tình cảm, thư tình thì được dán trên tất cả các bảng thông báo ở
hành lang, còn quảng cáo ở trên trang web của công ty. Các chiêu thức
tán tỉnh ùn ùn như thế, làm cho người ta ứng phó không nổi, kinh ngạc
choáng ngợp.
Những điều đó đều làm cho Giản Tình rất khổ não, cũng làm cho người
nào đó khó chịu tới cực điểm. Người nào đó này, đương nhiên chính là
Phương boss vĩ đại của chúng ta. Phương Khiêm từng vài lần muốn tận dụng chức quyền cảnh cáo Thái Minh Cường, nhưng đều bị Giản Tình ngăn cản.
Nếu làm náo loạn lên như vậy, quan hệ của bọn họ nhất định bị phát hiện, cô không dám mạo hiểm.
Vì thế, sau khi cô thỏa hiệp với Phương boss, Thái quản lí cũng không bị cách chức, mà là bắt đầu kiếp sống vĩnh viễn bận rộn đi công tác của hắn.
Giản Tình cười thầm người đàn ông của mình thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng không phải không hài lòng với hành vi ghen tuông của anh.
Tuy rằng hiện tại ở công ty ít khi nhìn thấy Thái quản lí bận rộn, nhưng cứ có người nhắc