
nháy mắt, đã tiến thật sâu vào trong lòng anh.
Đang đem món ăn cuối cùng đặt trên bàn, đột nhiên Giản Tình bị nam
nhân phía sau ôm lấy làm cho giật mình. Lúc nam nhân nhẹ hôn lên cổ cô,
cô mỉm cười nói:“Có thể ăn cơm rồi.”
Nam nhân nhẹ nhàng hút lên cổ cô một ngụm: “Nhưng anh lại muốn ăn em trước.”
Đang đem món ăn cuối cùng đặt trên bàn, đột nhiên Giản Tình bị nam
nhân phía sau ôm lấy làm cho giật mình. Lúc nam nhân khẽ hôn lên cổ cô,
cô mỉm cười nói:“Có thể ăn cơm rồi.”
Nam nhân nhẹ nhàng hút lên cổ cô một ngụm: “Nhưng anh lại muốn ăn em trước.”
Đầu lưỡi linh hoạt chậm rãi liếm quanh
vành tai cô, hành động khiêu khích mạnh mẽ làm cho Giản Tình nháy mắt
chân nhuyễn, món ăn trong tay thiếu chút nữa bị rơi xuống, hơi thở nam
nhân phun ra thật ấm áp, khiến gò má cô trở nên đỏ bừng: “Khiêm, ăn cơm
trước, được không?”
Thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt như vậy, cho dù trong nhà đã bật máy sưởi,
nhưng đồ ăn mang ra khỏi nồi vẫn nguội rất nhanh, chờ hâm nóng lại khẳng định sẽ không ngon nữa. Mặc dù trong lòng Giản Tình phân tích đạo lý rõ ràng, nhưng lúc này phản ứng của thân thể lại không theo sự khống chế
của đầu óc cô, khiêu khích của nam nhân đã trở nên càng mạnh mẽ hơn,
động tác bắt đầu theo trình tự.
Một bàn tay to vòng qua eo nhỏ của cô, bàn tay kia đã xốc vạt áo của
cô lên, lần mò tiến vào bên trong, hướng đến bộ ngực mềm mại của cô.
Những tiếng than nhẹ từ trong miệng cô tràn ra, vô lực đặt khay thức ăn
lên trên bàn, hai tay để tựa vào cạnh bàn, cúi đầu thở phì phò.
Biết rõ lúc này nơi đây, làm loại sự tình này không hợp, nhưng Giản
Tình nửa phần cũng không muốn ngăn cản anh. Từ ngày bắt đầu phát sinh
quan hệ cùng anh, cô chưa từng cự tuyệt hoan ái của anh. Buổi sáng ở
trong phòng họp xấu hổ như vậy cũng có thể làm, đổi thành phòng bếp
trong nhà mình, thì càng có thể không kiêng nể gì .
Tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị tâm lý bị ăn luôn, Giản Tình vẫn thẹn thùng nhắm mắt lại, nhưng sau khi nam nhân tàn sát bừa bãi một trận
trước ngực cô, thì lại chậm chạp không có động tác tiếp theo.
Đang lúc cô cảm thấy buồn bực, Phương Khiêm lại cười khẽ buông cô ra: “Tuy rằng rất muốn ăn em, nhưng dạ dày giống như không đồng ý, thật
đói.”
Nam nhân nói xong, khóe miệng cười lười biếng, bưng khay thức ăn đặt ở trên bàn, chậm rãi đi ra ngoài. Giản Tình bị hạ xuống, vẫn ngây ngốc
sững sờ đứng ở chỗ cũ, ôm lấy khuôn mặt đỏ rực, hạ thân chỗ địa phương
thường xuyên được sủng ái, đã trở nên ướt át không chịu nổi……..
Bĩu môi, không khỏi thất bại nghĩ, đến cuối cùng, người bị bất mãn, quả nhiên vẫn là mình!
Trên bàn ăn hình chữ nhật, hai người vai tựa vai ngồi cạnh nhau, chính giữa
bàn là hai đĩa thức ăn vẫn còn nóng, tuy đơn giản nhưng lại nhiều chất
dinh dưỡng. Hơi nóng bốc lên khắp gian phòng, mùi vị nồng đậm phả tới
tấp vào mặt. Phương Khiêm nhắm mắt hít vào một hơi, tay cầm bát cơm Giản Tình đưa cho, nhanh chóng bóc ra hai đôi đũa, động tác tuy rằng không
phải là tao nhã nhưng cũng thực bình thường thản nhiên.
Giản Tình vừa mới bị trêu chọc, sắc mặt vẫn hồng hào như cũ. Trong lòng lưu
lại vài phần khó chịu, sau khi nhìn thấy nam nhân mỹ mãn nhấm nháp đồ ăn do cô làm thì hoàn toàn biến mất. Cô lấy một cái đĩa, nhanh chóng gắp
một miếng cá thật ngon, cẩn thận lấy ra những mẩu xương nhỏ, sau đó đem
đặt vào bát anh.
Nam nhân gắp một miếng đưa vào miệng mình, sau khi ăn xong thì gắp một miếng khác đưa đến miệng cô: “Em cũng nếm thử đi.”
Giản Tình thuận theo đưa miếng cá vào miệng, sau mới hậu tri hậu giác phát
hiện, hai người lại cùng ăn chung một đôi đũa! Loại này cùng với hôn môi thân thiết đâu hề khác nhau, làm cho cô âm thầm ngượng ngùng không
thôi, nhưng vẻ mặt nam nhân tự nhiên hào phóng, lại làm cho cô cảm thấy
hành động như vậy là đương nhiên.
“Đi công tác lâu như vậy, bên ngoài chắc anh ăn không quen.” Chỉ cần nhìn
vẻ mặt đẹp trai khi ăn của anh, Giản Tình đã cảm thấy thật no rồi, thì
ra câu “tú sắc khả cơm” [Bi: nhìn người đẹp là no không cần ăn cơm'> cũng có thể áp dụng cho nam nhân.
Thật tự nhiên nhớ tới, một tuần trước, sau ngày anh đi công tác có nhắn tin
về than phiền, nói đầu bếp ở khách sạn đều là đồ bất tài, thức ăn căn
bản khó có thể nuốt xuống, thật muốn đem cô thu nhỏ lúc nào cũng có thể
mang theo bên người. Có lẽ thời điểm anh nói những lời này, chỉ thuần
túy tưởng niệm hương vị thức ăn cô nấu, nhưng cô cũng rất tự nhiên gộp
nó với lời nói yêu thương thành một loại, vì thế hưng phấn xúc động,
cũng không để ý anh đang đi công tác nước ngoài, trực tiếp ấn số điện
thoại, muốn nghe giọng nói của anh một chút. Điều làm cho cô dở khóc dở
cười là, nam nhân tiếp điện thoại đang ở trong phòng họp, tin nhắn là
thừa dịp người ta thảo luận không để ý lén gửi đi. Sau khi vội vàng ngắt điện thoại, Giản Tình thật không hiểu là nên trách nam nhân làm việc
không chuyên tâm, hay là nên vui mừng anh tùy thời tùy chỗ nhớ tới mình.
“Chẳng có vị gì!” Nam nhân cau mày tổng kết, giống như ngay cả nhớ lại cũng không muốn.
Giản Tình nửa tin nửa ngờ:“Nghiêm trọng như vậy?”
P