
đến hắn là Giản Tình lại đau đầu.
Mùa đông phía nam lạnh lẽo nhiều mưa, giữa trưa rõ ràng vẫn là thời
tiết mới vào đông còn hửng nắng, đến giờ tan tầm lại đã có mưa dầm kéo
dài. Cơn gió lạnh mang theo hơi nước ẩm ướt thổi thốc vào mặt, làm cho
người ta hít phải một ngụm khí lạnh, không nhịn được run rẩy, rùng mình.
Phía trước mặt công ty là một trạm xe
buýt. Bởi vì trời mưa, mọi người chờ xe buýt đều tập trung ở cửa lớn,
đợi chuyến xe gần nhất đi đến thì chạy nhanh ra. Bộ dáng tuy rằng chật
vật, nhưng có thể tránh tiếp xúc với cái lạnh của mùa đông.
Giản Tình khoác áo bông dày đặc lên người xong, mới từ trong văn
phòng ấm áp bước ra. Gió lạnh thổi đến, làm chân cô không ngừng run lẩy
bẩy. Đứng ở trong đám người, thỉnh thoảng lo lắng nhìn những đám mây
trên trời, xem ra cơn mưa sẽ không tạnh sớm. Chờ xe buýt xong vẫn còn
phải đi thêm một đoạn đường, hay là thôi đi. Nhưng nhìn đám người phía
sau đua nhau, vội vàng cướp lấy chiếc xe taxi hiếm lắm mới xuất hiện, cô lại do dự, không khỏi chán nản nghĩ, vừa rồi sao lại trực tiếp từ chối
anh, thật sự là ngu ngốc.
“Các cậu xem, đó là không phải chiếc BMW series 7 của Phương tổng
sao.” Bên cạnh có người chỉ vào chiếc xe đang tiến ra từ cửa bãi đỗ xe
cạnh công ty, hưng phấn kêu lên.
Phương tổng xuất hiện tất nhiên gây ra hiệu ứng không bình thường.
Ánh mắt mọi người lập tức nhất loạt hướng về phía cửa bãi đỗ xe, bao gồm đám người có Giản Tình, cũng trông mong được nhìn thấy chiếc BMW màu
xám bạc đang từ từ đi ra.
Lập tức có người thực háo sắc cảm khái: “Phương boss lái xe cũng đẹp trai như vậy, thật là muốn……”
“Tớ lại cảm thấy chiếc SUV [1'> của anh ấy mới là đẹp.”
“Đối với tớ, nếu Phương boss mời tớ lên xe, cho dù anh ấy có lái xe Xiali [2'> tớ cũng thấy thật hạnh phúc!”
“Cậu thôi đi….”
Tình mân miệng cười trộm, giương mắt nhìn lại, xe Phương Khiêm cũng
đang dừng ở một bên lối ra vào. Cô đang thắc mắc, thì nghe thấy di động
trong túi kêu vang, bèn vội vàng lấy ra xem. “Đầu heo” gửi tới tin nhắn
thật không phong độ: “Em muốn anh bây giờ qua đó bắt em lên xe, hay là
đi đến ngã tư đằng kia thì lên xe?”
Giản Tình thè lưỡi, ngoan ngoãn trả lời: “Em đi đến ngã tư lên xe.”
“Đầu heo” thúc giục: “Vậy nếu không muốn bị đông cứng thì chạy nhanh đến đây đi.”
Nghe thế, Giản Tình đội chiếc mũ áo lên đầu, rời khỏi đám người, chầm chậm băng qua đường cái. Mặc dù đối mặt với mưa gió lạnh lẽo, nhưng đáy lòng lại ấm áp, vui vẻ vô cùng.
Đến ngã tư tiếp theo, thấy chiếc BMW nổi bật đang chờ ở bên đường,
Giản Tình bèn mở cửa xe rồi nhanh chóng chui vào. Còn chưa ngẩng mặt lên đã cảm nhận được mùi thơm ngát mềm mại của chiếc khăn chùm trên đầu.
“Lau mặt đi.” Thanh âm của nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang
theo một chút không hài lòng, vừa nói chuyện vừa chậm rãi khởi động xe.
Giản Tình cười yếu ớt lau khô nước đọng trên mặt, còn chưa kịp mở
miệng đã chật vật hắt xì một cái. Cô xấu hổ cười cười, lại nghe nam nhân bên cạnh nói: “Đem áo ngoài cởi ra, thay áo khoác của anh vào.”
“Áo khoác của anh lớn như vậy, mặc vào trông rất buồn cười.” Giản
Tình nhỏ giọng lầu bầu, nhưng vẫn lưu loát cởi chiếc áo ẩm ướt ra, vắt
vào ghế sau, rồi đem áo khoác màu trắng của Phương Khiêm mặc vào. Nháy
mắt hơi thở nhẹ nhàng, khoan khoái đặc trưng của nam nhân bao bọc lấy
cô, thật ấm áp và ngọt ngào.
Phương Khiêm quẹo tay lái, bất đắc dĩ khẽ hừ một tiếng: “Là phong độ quan trọng hay là thân thể quan trọng?”
Giản Tình nhướng mày, nghịch ngợm trở lại: “Đương nhiên là phong độ quan trọng hơn.”
“Chẳng lẽ hắt xì cũng là động tác rất phong độ sao?” Anh trêu ghẹo.
“Đó là việc ngoài ý muốn.” Giản Tình đỏ mặt nói dối.
Xe đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thì dừng lại. Mưa dầm kéo dài chuyển thành mưa nhỏ tí tách. Ngoài cửa sổ xe là một thế giới mông lung mờ mịt, lần
lượt thay đổi dưới ánh đèn xe. Mưa vừa ổn định một chút, lại bị que gạt
mưa ở kính xe nhịp nhàng chắn lại.
Tay trái của Giản Tình đặt ở trên hòm giữ đồ bị bàn tay to của Phương Khiêm bao lấy, tim cô lặng lẽ đập nhanh hơn. Nhìn tay mình bị ngón tay
thon dài của anh chặt chẽ nắm lấy, một tia ấm áp từ lòng bàn tay anh
truyền đến, lập tức làm ấm cả trái tim cô.
“Tay sao lại lạnh thế này.” Phương Khiêm nắm thật chặt tay cô, không hài lòng cau mày: “Phụ nữ đều thích tự ngược như vậy sao?”
“Trong văn phòng có máy sưởi, không cần mặc nhiều.” Nếu làm việc trong văn phòng không có máy sưởi mới chân chính là tự ngược.
“Thời tiết lạnh, ăn ở ngoài rồi về cũng được.” Đèn xanh sáng, Phương
Khiêm kéo tay cô tới bên cạnh hôn một cái, rồi mới buông cô ra tiếp tục
lái xe.
Đối với sự thân thiết đột ngột của anh, Giản Tình lại một lần nữa đỏ
mặt, cười lắc đầu: “Về nhà ăn đi.” Trời ạ, thật sự là một tên ấm áp, cô ở cùng nhà với anh quả thực rất hạnh phúc.
Biết Phương Khiêm đề nghị ăn cơm ở bên ngoài là vì săn sóc cô, sợ cô
vất vả. Nhưng ở cùng một chỗ lâu như vậy, Giản Tình biết rõ, nam nhân
này rất kén chọn đồ ăn, thích thức ăn nhẹ nhàng. Ở nhà hàng mặc dù đồ ăn ngon, nhưng lại quá mức nhiều mỡ. Phương Khiêm thân phận đặc