
Tiểu Lâm còn chưa nói hết câu,
Tần Tiểu Ý đã từ xa xông đến,vội bịt chặt miệng cô.
“Xem ra năng lực hiểu chuyện của em đúng là không kém. Chị cảnh cáo em, nếu dám nói lung tung ra ngoài, chị sẽ
giết người diệt khẩu!”
Tiểu Lâm nhìn Tần Tiểu Ý đang trừng mắt, lại nhìn sang khuôn mặt đáng thương của Giản Tình, vì thế dùng sức bắt
tay Tần Tiểu Ý, nói: “Em có thể không nói cho mọi người, nhưng em muốn
biết rõ chân tướng sự việc.”.Buồn cười, tin đồn kinh khủng thế này, Kiều Kiều cô sao có thể không biết.
“Được, lần khác chị sẽ nói với em, giờ
không có thời gian.” Tuy không hứa với cô, nhưng thật ra Tần Tiểu Ý rất
sảng khoái đồng ý.
Các cô bên này còn chưa đàm phán xong, bên kia người chủ trì dạ hội đã lên sân khấu gào to.
“Các bạn đồng nghiệp, kế tiếp là phần
khiêu vũ giao hữu mà quý vị đã chờ lâu. Thật vinh hạnh vì hôm nay giám
đốc Phương của chúng ta cũng đến tham gia bữa tiệc. Mở màn phần khiêu vũ chắc chắn sẽ do anh biểu diễn. Mọi người hãy cùng hoan nghênh để giám
đốc lên sân khấu.” Người chủ trì vừa cổ động, mọi người lập tức vỗ tay
nhiệt liệt.
Phương Khiêm cũng không khước từ, thoải mái bước lên, đôi môi nở một nụ cười bí ẩn.
“Tôi tin tất cả mọi người đều có thể
thấy giám đốc của chúng ta hôm nay không mang bạn nhảy đến, cho nên tất
cả các cô gái ở đây đều có cơ hội. Các bạn hãy đứng ở vị trí trung tâm,
giám đốc sẽ chọn một người làm bạn nhảy mở màn cho buổi khiêu vũ. Mọi
người hãy cẩn thận nhìn dãy số đang cầm trên tay, nói không chừng sẽ
ngẫu nhiên là người được chọn.”
Người chủ trì tuyên bố xong quy tắc, hội trường ngay lập tức ồ lên. Trong những tiếng xôn xao, thậm chí còn có
thể nghe thấy tiếng thét chói tai của mấy cô gái.
Hình như người chủ trì nghĩ tin tức này
vẫn chưa đủ độ hấp dẫn với mọi người, lại nói tiếp: “Tuy nhiên, mọi
người có cảm thấy chỉ khiêu vũ thôi thì chưa đủ không? Hay chúng ta đề
nghị giám đốc tặng thêm một nụ hôn cho bạn nhảy. Mọi người thấy hế nào?
“Được…”
“Tôi muốn…”
Mọi người dưới sân khấu bắt đầu ồn ào .
Phương Khiêm nghe người chủ trì nói thêm điều kiện này thì chỉ nhíu mày, không tỏ vẻ gì thêm.
Không tỏ vẻ gì, khẳng định là anh đã
đồng ý. Dưới sân khấu các mỹ nữ còn chưa nhìn dãy số, cũng đã hưng phấn
đến cực độ. Trời ạ, được khiêu vũ cùng giám đốc đã là ân huệ trời ban,
bây giờ còn có thể thân mật hôn môi, việc này quả thật làm cho họ điên
cuồng.
Một lúc sau, tiếng ồn ào đã ngớt, người
chủ trì đem một cái thùng trong suốt đựng các dãy số đến trước mặt
Phương Khiêm, để anh thò tay lấy một tờ. Phương Khiêm khẽ cười nhìn
người chủ trì, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu làm ở phòng nào ?”
Anh chàng bị hỏi như vậy thì sợ toát mồ
hôi lạnh. Không thể nào, không phải giám đốc muốn biết anh là người
phòng nào rồi chờ dạ hội kết thúc điều anh đi nơi khác chứ? Anh lớn mật
như vậy cũng là do trưởng phòng sai khiến. Nếu không cho dù anh có ăn
phải gan hùm, gan báo cũng đâu dám vặt lông hổ.
“Tôi… tôi… ở phòng hành chính khoa tổng hợp” Chàng trai lắp bắp trả lời.
Phương Khiêm gật đầu nói với anh ta : “Đưa micro cho tôi!”
Người chủ trì cẩn thận đưa micro cho
Phương Khiêm, sau đó nhìn anh rút ra một dãy số, vừa định thò đầu nhìn,
lại bị Phương Khiêm khéo léo che khuất.
Thế là, mọi người ở dưới sân khấu đều
đang hồi hộp chờ đợi Phương boss tuyên bố người sẽ làm bạn nhảy của
anh.Trong khoảng thời gian ngắn, hội trường rộng lớn lặng ngắt như tờ.
Phương boss dùng giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng nói ra dãy số: “0027”.
Trong hội trường, lập tức hiện lên sự thất vọng, chán nản, không cam chịu mà thở dài.
Người chủ trì nghe xong lời nói Phương
Khiêm thì quay đầu lớn tiếng hỏi: “0027 là cô gái nào, xin mời bước lên
sân khấu. 0027,xin mời bước lên sân khấu.”
Chờ lâu không thấy ai đáp lại, mọi người đã bắt đầu thì thầm với nhau, bàn luận xem rốt cuộc là ai quá đáng như
vậy. Được Phương boss mời lên đã là may mắn lắm rồi, lại dám lề mề không bước ra. Thật đúng là không biết điều!
Tiểu Lâm nhìn dãy số trên tay, đột nhiên trừng to mắt, dùng sức kéo tay Giản Tình rồi lập tức mở lớn miệng: “A…
0027… Chị Tình, số của chị là 0027… A…a… a…”
Tần Tiểu Ý đứng ở bên cạnh, cũng nhìn
vào dãy số, sau đó lại đăm chiêu nhìn đầu Giản Tình đã nhanh chóng cúi
xuống sát ngực. Cô lập tức hiểu rõ, không khỏi nói thầm: “Không chỉ keo
kiệt, mà lại còn gian lận. Thật đáng xấu hổ!”
Người chủ trì còn đang ở trên sân khấu
hỏi 0027 là ai, Tiểu Lâm quay sang nhìn Giản Tình đang đứng im không
nhúc nhích, gấp đến độ giậm giậm chân. Giờ phút này, rốt cuộc cô cũng
cảm nhận được thế nào là “Hoàng đế chưa vội, thái giám đã lo.” (1)
“Ở đây ,0027 ở đây!” Tiểu Lâm không có
vóc dáng cao ráo, đứng ở trong đám đông thì mọi người không thể nhìn
thấy cô, cô chỉ có thể dùng biện pháp giơ cao hai tay nhảy lên.
Nhìn thấy cô hét ầm ĩ như vậy, mấy trăm
ánh mắt sắc như dao, đồng loạt bay vụt về phía Tiểu Lâm, thoáng chốc
khiến Tiểu Lâm trở nên cứng đờ: “Ơ… Không phải… Không phải tôi… 0027 là… là Giản trưởng ban.” Tiểu Lâm phát hiện ra bị mọi người hiểu lầm, run
cầm cập tự minh oan cho mình.