
quay, cửa hàng ở đường Nam Kinh, cùng một nhà Cinemax đối với phố, Thì Nhan lái xe vừa đúng đi ngang qua, chính là buổi chiều Cao Phong Kỳ, xe muốn quay đầu hết sức khó khăn, cô định đem xe dừng ở Cinemax bên này, đi bộ qua.
Trời lại lạnh, trường hợp người người chen nhau cũng làm cho cả người cũng thân thiện, Thì Nhan tối nay tâm tình tốt, một thân một mình cũng không thấy có được cái gì, cho dù nghiêng phía trước có một nhà ba người, tư thái lệ thuộc vào lẫn nhau như vậy làm người ta hâm mộ, Thì Nhan nhìn cũng không ghen tỵ.
Trong nháy mắt, dáng dấp người chồng trẻ tuổi nghiêng bóng lưng, khiến Thì Nhan nghĩ đến một người.
Vừa gặp lúc này, người con gái ngồi ở trên lưng ba ba , đột nhiên cất tiếng giòn tan nói: " Lần sau con vẫn muốn đến xem phim."
Thì Nhan ngẩn ra, chưa kịp phản ứng, người đàn ông bên cạnh cô gái nghiêng mặt đi, hướng đứa bé khẽ mỉm cười.
Thì Nhan nhìn đứa bé kia, dưới chân nhất thời có nặng ngàn cân, nửa bước không bước được. Thì Nhan cũng không biết mình làm thế nào trở lại trong xe, cô có chút thất thần, một hồi lâu mới nhớ muốn từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trì Thành.
Không đợi bao lâu liền tiếp nhận, Thì Nhan tận lực để cho giọng mình bình tĩnh: "Anh ở chỗ nào ?"
Nói lời này, thì trong đầu cô chỉ có một thanh âm, lạnh lẽo đến tận xương tủy: nếu như anh gạt em, nếu như anh gạt em, nếu như. . . . . .
Trì Thành bên kia cũng không có truyền đến tiếng ồn ào, có lẽ ở trong xe, thanh âm của anh cũng vững vàng : "Đứa bé ở bệnh viện ngây ngô đến thật buồn bực, anh mới vừa hết bận chuyện của công ty, thuận đường mang nó ra ngoài xem phim."
". . . . . ."
"A lô? Thì Nhan?"
Thì Nhan nhìn mình qua gương bên trong xe, mắt hồng, cô có chút bối rối, vội vàng tìm chút đồ đến xem: "Không có việc gì, chính là nói cho anh biết em có công việc phải bận rộn, phải ở công ty làm đến rất khuya."
"Có muốn hay không anh đi đón em ?"
Thì Nhan không có lên tiếng nữa, trực tiếp đem điện thoại đặt xuống.
******
Tịch Thịnh vừa nghe thấy tiếng chuông cửa liền chạy như bay ra, "Hoắc" kéo cửa ra: "Thế nào trễ như thế mới trở về? Em đều sắp đói. . . . . ."
Hắn nửa đường nín thinh, chỉ vì người ngoài cửa này rất không thích hợp, quanh thân đều là áp suất thấp. Tịch Thịnh thấp con mắt xem xem đôi tay chị mình —— trống không, lại không thấy thức ăn, nhẫn cưới cũng không thấy tung tích.
Tịch Thịnh đến gần, đầu cô hạ xuống, cái trán chống đỡ lên bả vai hắn.
Tịch Thịnh nhất thời, hô hấp đình trệ.
Giơ tay lên, như muốn ôm cô, vừa tựa như muốn vén ra tóc mai, thấy rõ mặt mũi của cô, đang lúc hắn sắp chạm đến, Thì Nhan cũng ngẩng đầu lên.
Nhìn dáng dấp cô như là đã sửa sang xong tốt lắm tâm tình, nhưng Tịch Thịnh như cũ lo lắng: "Chị làm sao vậy?"
"Mệt mỏi."
Thì Nhan nặng nề cởi áo khoác dầy cộm, thấy hắn vẫn nhắm mắt theo sát, bất đắc dĩ buông tay: "Đói bụng em liền tự mình làm cơm, ta thật sự mệt chết đi."
Cô vào nhà ngủ, lưu Tịch Thịnh một người đứng ở nơi phòng khách vắng vẻ , ngàn vạn suy nghĩ.
Tịch Thịnh ngâm gói mì ăn liền giải quyết ấm no, bận rộn với bản thiết kế đến vô cùng muộn, lên mạng nộp xong bài tập, lúc này mới ra khỏi cửa phòng.
Thì Nhan bên kia cánh cửa như cũ khóa chặt, hắn thử gõ cửa, không ai đáp.
Tịch Thịnh đang mở ti vi tìm tòi tiết mục ban đêm, lầu dưới nhân viên quản lý điện thoại tới: "Xe nhà anh không đỗ đúng chỗ, tìm chỗ đỗ khác đi."
Tịch Thịnh chạy tới bãi đậu xe thì mới phát hiện chị mình không chỉ có xe đỗ không đúng chỗ, mà cửa xe cũng không khóa, nhẫn cưới liền nhét vào trên hộc điều khiển. Nhanh chóng đem xe dừng đúng chỗ xong, đem túi rơi trên xe xách xuống .
Điện thoại di động của cô chốc lát phát ra tiếng chuông, Tịch Thịnh thật vất vả tìm kiếm ra điện thoại di động —— mười mấy cuộc điện thoại gọi đến cùng tin nhắn.
Tịch Thịnh đang muốn trở về, phát hiện là "Trì Thành" gọi tới, suy nghĩ chuyển một cái, coi như không biết, định tắt máy.
Đợi đến Trì Thành tìm tới cửa, đã là một giờ sau chuyện.
Tịch Thịnh đi ra của, lại ngăn ở cửa không cho hắn đi vào. Trì Thành đem lúng túng giấu thật sâu, trên mặt cười khẽ: "Thì Nhan?"
"Đang ngủ."
Tịch Thịnh nói xong làm như phải đóng cửa, bị hắn mau mà chính xác ngăn cản.
"Anh không biết em tại sao vẫn đối với anh không thân thiện, nhưng có thể hay không để cho anh vào cửa trước lại nói?"
Trì Thành giọng của rốt cuộc mang theo chút không vui, Tịch Thịnh cảm giác mình tựa hồ hiểu tại sao Thì Nhan sẽ sợ hắn, khi mặt người này hoàn toàn lạnh xuống, quả thật có chút dọa người.
Tịch Thịnh có chút giận dỗi, nhưng vẫn là đứa bé, trên khí thế không địch lại, Tịch Thịnh cuối cùng vẫn còn cho hắn vào nhà.
"Anh gọi điện thoại cô ấy không có nhận, tới nơi này chỉ là muốn xác nhận cô ấy một chút có việc gì hay không."
Đường hoàng nói xong, Tịch Thịnh trong lòng yên lặng hừ mũi coi thường: "Anh chọc chị ấy giận ?"
Trì Thành mặt mày thu lại, lại nghe đứa em trai cô sau đó nói: "Nếu như anh lấy vợ không phải là vì thương, vậy còn kết cùng cưới cái gì?"
"Không thân thiết" ba chữ giống như là rõ ràng viết ở trê