
n mặt em trai cô như vậy. Hắn thật đúng là em trai Thì Nhan? Nghi vấn chợt xông vào trong đầu Trì Thành, làm hắn cũng đột nhiên bật cười.
Bộ dáng Tịch Thịnh hận không phải lập tức đuổi khách ra cửa: "Chị ấy không có việc gì, anh có thể đi?"
"Anh còn tưởng rằng ngươi không phải biết anh và chị em đã kết hôn rồi, nếu biết, anh nghĩ, giữa vợ chồng chúng ta có một số việc, em không có phương tiện gì can thiệp vào."
Trì Thành vòng qua hắn muốn đi gõ cửa phòng, Tịch Thịnh suýt nữa để cho hắn được như ý, đuổi lên trước cản hắn, đi đứng có chút bất tiện, đá phải tủ có để bình hoa , "Choang" một tiếng, bình hoa rơi xuống đất vỡ vụn.
Không khí giương cung bạt kiếm, cho đến lúc cửa phòng có chữ Neila mở ra mới có chỗ biến mất.
Thì Nhan kéo cửa ra, mắt lạnh nhìn bên ngoài , vì khó chịu nên nhíu nhíu mày.
Cô một câu nói cũng không muốn nói, trực tiếp từ bên cạnh hai người đàn ông này vòng qua, tự mình cầm áo khoác để trên ghế sa lon phòng khách, trực tiếp đi ra.
Trì Thành sửng sốt nửa giây, đuổi theo ra cửa lớn, trong phòng to như vậy chỉ còn dư Tịch Thịnh một người, cùng đầy đất mảnh vụn bình hoa.
Trì Thành lái xe, cô ngồi chỗ ngồi kế tài xế, một đường không lời, cho đến xe dừng ở dưới lầu nhà trọ của anh.
Hai người đều tựa hồ không có mục đích muốn xuống xe, tắt máy trong xe, lẫn nhau trầm mặc không nói.
"Buổi tối chơi thật vui vẻ sao?"
Có thể đem một câu đơn giản tràn ngập đùa cợt như thế nói ra, cũng chỉ có cô làm được.
"Anh nói xin lỗi, " nhìn anh phía trước, gió nhẹ nước chảy đáp lại, "Nhưng Thì Nhan, em nên trông thấy đứa bé kia, mặc dù là nhận nuôi , nhưng nó thật khéo léo biết điều, rất đáng thương."
Chóp mũi lạnh lùng hừ một tiếng.
"Về sau Nhiễm Nhiễm muốn đi theo cuộc sống chúng ta, em nên cùng đứa bé tiếp xúc va chạm nhiều. Anh hiểu em luôn luôn không thích đứa bé, thừa dịp có cơ hội cùng Nhiễm Nhiễm ở chung, về sau tự chúng ta có con, cũng biết làm như thế nào ứng phó không phải sao?"
Thì Nhan lúc này mới nghiêng đầu nhìn anh, mơ hồ có chút khó tin.
Trì Thành nhìn lại cô, nghe cô chợt đột ngột nói: "Anh thật giống như có tóc bạc rồi."
Thì Nhan nói xong, nhanh chóng giơ tay lên gạt vài cọng tóc của anh.
"Em nhìn lầm." Mấy cây đều là tóc đen, Thì Nhan có chút lười biếng, tay chen miệng túi, "Xem lúc nào thuận tiện, em và anh cùng đi bệnh viện thăm Nhiễm Khiết Nhất."
Cô đột nhiên phối hợp như vậy, Trì Thành mắt lộ ra kinh ngạc, đang muốn mở miệng, cô đã mở cửa xuống xe.
Quả thật nói được là làm được, Thì Nhan thật cùng anh đi thăm bệnh một lần.
Nhiễm Khiết Nhất bệnh tình có chút thất thường, trước có điều chuyển biến tốt liền ra khỏi viện, kết quả một tuần lễ sau lại phải nằm viện. Thì Nhan mua giỏ trái cây cùng hoa tươi mang đến, ở ngoài phòng bệnh lần thứ hai nhìn thấy Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm ngồi cách phòng bệnh có chút xa, đang cầm PSP chơi, Thì Nhan đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, Trì Thành nghiêng đầu nhìn cô một cái, lúc này mới hướng Nhiễm Nhiễm đi tới.
Không biết Trì Thành đối với Nhiễm Nhiễm nói cái gì, đứa bé khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhộn nhạo lên nụ cười, nụ cười kia, giống như bão tuyết mới nổi, chợt ấm nhưng lạnh.
Trì Thành cũng cười, siết chặt gương mặt đứa bé, đứng dậy đi trở về.
Một màn này, Thì Nhan nhìn, cách lớp giấy, bóp gãy cuống hoa.
Vào phòng bệnh Thì Nhan mới tỉnh ngộ, thì ra là đau khổ cũng không có kết thúc, cô nhìn Trì Thành vì bệnh nhân gọt trái táo, hành động ấm áp như vậy, với Thì Nhan, cũng không có chướng mắt.
Thì Nhan tổng cộng cũng chỉ cùng Nhiễm Khiết Nhất nói hai câu, mới vừa vào cửa một câu kia: "Xin chào, " cùng hiện tại câu này: "Xin lỗi, tôi đi ra ngoài nhận điện thoại."
Thì Nhan ra khỏi cửa phòng bệnh, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nhận thấy được cách đó không xa có ánh mắt nhìn chăm chú, cô quay nhìn lại , chỉ thấy Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.
Thời điểm không cười, mặt nghiêm túc, thời điểm cười, độ cong khóe miệng chợt ấm còn lạnh, đứa nhỏ này như thế, Trì Thành cũng như thế. . . . . .
Thì Nhan đi tới phía đứa bé, ngắn ngủn cự ly, dùng hết hơi sức.
"Không vào thăm mẹ sao?"
Thanh âm Thì Nhan giống như rơi vào vực sâu không đáy, không có chút nào đáp lại, Nhiễm Nhiễm cúi đầu chơi PSP, đảo mắt liền bị đánh rớt, đứa bé ảo não nắm tóc, Thì Nhan thuận tay nhận lấy PSP, ở trong trò chơi trái ngăn phải giết, rất nhanh giúp nó qua cửa.
Nhiễm Nhiễm lại hướng nhìn cô, ánh mắt có chút mâu thuẫn.
"Còn một cửa nữa." Đứa bé mặt lạnh nói, dừng một chút, thấy Thì Nhan không có hứng thú tiếp tục chơi tiếp, mới lại bổ sung một câu, "Mẹ cháu nói hôm nay không muốn gặp cháu."
Thì Nhan sửng sốt, lúc này mới phản ứng được , đứa nhỏ này là đang trả lời vấn đề thứ nhất của mình.
Thì Nhan giúp đứa nhỏ này lại qua một cửa ải, lúc này mới tiếp tục hỏi: "Cháu không yêu thích cô, tại sao?"
Nhiễm Nhiễm do dự một chút.
"Chú Trì không thích mẹ cháu, yêu thích cháu, nhưng thích cô hơn , mẹ cháu thích chú Trì, không thích cháu, càng không thích cô, cháu thích chú Trì, nhưng lại thích mẹ hơn. Cho nên. . . . . ."
Một phen đọc nh