
au lòng nên chua ngoa đẩy anh ra. Đào Hoa Yêu Yêu mơ hồ
nghĩ, ngay cả chẳng có mặt mũi cũng không thể hèn mọn đến thế mà tìm anh để dựa vào… Trong lúc hoảng hốt, lại bỗng nhiên cảm nhận được Sở Phi ôm mình vào lòng. Đào Hoa Yêu Yêu kinh hoảng, theo bản năng muốn kháng cự
nhưng đôi bàn tay lạnh lẽo quen thuộc ấy ôm cô vào lòng, vừa ôn nhu lại
vừa cứng rắn, ấn đầu cô vào vòm ngực rộng lớn mà quen thuộc ấy. Quen
thuộc đến độ khiến cô đau lòng, không đủ sức chống lại. Tiếng tim anh
đập thật chân thật khiến cô sụp đổ mọi phòng tuyến.
Hơi thở mang theo mùi thuốc quen thuộc ấy lượn lờ quanh chóp mũi Đào
Hoa Yêu Yêu. Anh vững vàng ôm cô, dùng sức mà ôm. Đáng lẽ cô nên hung
hăng đẩy anh ra nhưng anh nói, có anh ở đây… Anh đã từng hung hăng vứt
bỏ tình yêu của cô lại nói với cô rằng có anh ở đây.
Trong vòng ôm quen thuộc, tim cô đập loạn, trong phút chốc, sự tủi
thân mãnh liệt dâng trào, cô thực sự rất nhớ anh, rất nhớ anh…
- Em có bị thương không?
Tiếng nói trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu, trong bóng tối, không có sự xa cách như ngày thường, vừa trầm thấp lại rất dịu dàng. Đào Hoa Yêu
Yêu hoảng hốt, có thể tưởng tượng, từ khi gặp lại cho đến bây giờ anh
luôn lãnh đạm khiến cô không dám nghĩ nhiều. Không dám động đậy, nhưng
nước mắt đã rơi. Bởi vì, có lẽ, chính là ảo giác…
Sau một lúc lâu, người con gái trong lòng chỉ yên lặng. Thấy cô hồi
lâu không trả lời, không giận cũng không phản đối như trước ngược lại
càng khiến Sở Phi lo lắng, chẳng lẽ cô thực sự bị thương.
Không nhịn được cao giọng hỏi, lời nói chứa đựng tia run rẩy:
- Yêu Yêu, rốt cuộc bị thương ở đâu? Đừng làm anh sợ!
Nói xong vẫn rất lo lắng, đơn giản sờ sờ đầu người con gái trong lòng rồi chậm rãi vuốt xuống dưới. Định rằng nếu cô không nói thì anh phải
đích thân xác nhận cô an toàn nhưng cô lại né tránh.
- Tôi không sao…
Cuối cùng Đào Hoa Yêu Yêu cũng run run mở miệng, giọng nói khàn khàn
đậm giọng mũi. Cô không sao là tốt rồi. Sự lo lắng trong lòng cuối cùng
cũng thoáng lơi lỏng, Sở Phi khẽ, tiếng nức nở be bé truyền vào tai, chỉ một tiếng, như có như không nhưng trong bóng tối lại vô cùng rõ ràng,
hung hăng xé nát tim Sở Phi. Anh bất giác ôm chặt người con gái trong
lòng hơn.
Cô dựa vào anh, khẽ nói, không còn những mũi nhọn lúc trước nữa mà là sự u buồn sâu sắc:
- Chẳng phải anh không muốn đến gần tôi…
Sở Phi yên lặng, ngay khi cô nghĩ anh sẽ không trả lời thì anh nhẹ nhàng nói:
- Em sợ tối
Đào Hoa Yêu Yêu kinh ngạc, cô không thể khống chế bản thân, thốt lên:
- Nhưng anh vẫn không để ý đến em
Giọng nói quanh quẩn trong không gian yên tĩnh, sự oán hận sâu sắc như vấn vít không tan.
Ngoài tiếng thở cũng chẳng có lời đáp nào
Trong bóng tối, Đào Hoa Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn về phía Sở Phi nhưng
trước mắt chỉ là màn đen, bọn họ gần trong gang tấc mà không thể nhìn
thấy nhau.
Sau một lúc lâu, Đào Hoa Yêu Yêu cười nhẹ một tiếng, suy sụp ngã vào
lòng Sở Phi, như kiệt sức, cô không nói chuyện, lấy tay che mặt, nước
mắt chảy qua kẽ tay…
Anh không nói gì… có lẽ đây là câu trả lời tốt nhất
Đủ, đủ rồi.
Sau một lúc lâu, Đào Hoa Yêu Yêu nhẹ nhàng đẩy Sở Phi ra, cô thở sâu một hơi, cố gắng cười thật tươi
- A… xin lỗi
Cô khẽ nói, giọng nói nhẹ nhàng có chút run rẩy. Sau đó, không đợi Sở Phi trả lời, cô nói luôn, cô cần một tiếng trống khiến tinh thần hăng
hái:
- Ha ha, xin lỗi nhé, Sở Phi. Gần đây em nghĩ chắc vẫn rất
thất thố nhưng anh nên hiểu em là Đào Hoa Yêu Yêu chưa từng gặp thất
bại. Lần này bị ngã cú ngã đau như thế vì anh khó mà không tức giận. Anh là đàn ông đừng so đo với em
Nói xong còn ngu ngốc mà nắm bả vai Sở Phi, cảm giác anh đột nhiên
cứng đờ, dường như hít phải ngụm khí lạnh vậy. Cô cố ý nhíu mày:
- Đừng nhỏ mọn như vậy được không? Sở Phi, em biết gần đây
em luôn làm cho anh khó xử nhưng anh bỏ em, em làm thế cũng bình thường
thôi. Nhưng nể tình anh còn nhớ em sợ tối, chúng ta coi như hòa.
Sở Phi yên lặng , trong bóng đêm nhìn về phía Đào Hoa Yêu Yêu, đau
lòng đến khó thở. Ngay tại khoảnh khắc anh không nhịn nổi định ôm cô vào lòng thì thái dương đau đớn như bị kim châm, dần dần, như gáo nước lạnh dội vào đầu, hung hăng đánh thức lí trí của anh. Anh nắm chặt đôi tay
đã vươn ra, buông thõng xuống bên người, không nhúc nhích
Anh, không thể…
Nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt tươi cười trong bóng tối. Đào Hoa
Yêu Yêu hoàn toàn không biết sự khổ sở trong thoáng chốc đó của Sở Phi,
cô chỉ biết là anh vẫn lẳng lặng, cho nên cô chỉ đành vui vẻ, thoải mái
nói
- Yên tâm, sau này em sẽ không dây dưa với anh nữa
Vẫn không ai đáp lại
Đào Hoa Yêu Yêu cắn chặt răng mỉm cười, dùng giọng nói hạnh phúc nhất mà cô nghĩ nói:
- Em nói thật đấy, sau khi gặp lại, sở dĩ vẫn vùng vằng như
thế chẳng qua vì em nhỏ mọn mà thôi. Em với anh, thật sự chẳng còn gì…
Thở sâu một hơi, cô cười ngọt ngào nhưng càng cười thì nước mắt càng rơi:
- Bởi vì em có bạn trai rồi…
Trong bóng đêm, Sở Phi ngẩn ra, không kịp suy nghĩ vội hỏi
- Bạn trai?!
Cô có bạn trai?! Sự chua xót dâng lên, bất giác anh nắm chặt tay cô
- Đau…