
a không ai thèm thành thân?”
Tiểu Tước khẽ thở dài một hơi, ôn nhu nói: “Tiểu thư bộ dạng xinh đẹp như hoa, lại có một tay hảo thêu nghệ, toàn bộ Nhạc Châu căn bản không
ai có thể địch nổi, chẳng qua. . . . . .” Nàng nói quanh co , không biết nên hay không nên nói tiếp.
“Chẳng qua cái gì? Ngươi nói tiếp.” Sở Mộng Sanh hiếm khi nghiêm túc hỏi.
Tiểu Tước nhíu mi vẻ mặt thân thiết nói tiếp: “Trong thiên hạ, yêu
cầu của nam nhân đối với thê tử ai cũng thích hiền thục là chính,
dung mạo thứ hai, tiểu thư cá tính cùng hành vi khác xa các tiểu thư
khuê các bình thường, khiến cho mấy nam tử đến cửa cầu hôn đều bị dọa chạy, tiểu thư nếu không thay đổi tính tình một chút, chỉ sợ ngay
cả Trường Tôn công tử duy nhất còn sót cũng sẽ bị kinh hách mà
trốn chạy.”
Sở Mộng Sanh trầm mặc sau một lúc, lập tức không phục nhếch miệng,
quật cường nói: “Như ta có cái gì không tốt? Đây mới thực sự là ta a! Vì sao ta nhất định phải cùng nữ nhân khác giống nhau, chỉ biết phục tùng, không có tiếng nói của riêng mình, ý nghĩ của chính mình? Ta tin
tưởng sẽ có người thích con người thực của ta, đó mới là chân
thành.”
Tiểu Tước tuổi dù sao hơi lớn, đạo lí đối nhân xử thế cũng biết hơn
chút, không khỏi lắc lắc đầu, ngữ khí mang yêu thương nói: “Tiểu Tước
vẫn là hi vọng tiểu thư có thể như nữ nhân khác, tìm được một mối
duyên lành an phận.”
“Không!” Sở Mộng Sanh lắc đầu, “Ta không tin tất cả nam nhân đều như vậy, ít nhất Trầm đại ca cũng không. . . . . .”
“Hắn?” Tiểu Tước khinh xuy thanh âm, đánh gãy lời nàng, “Theo ta
thấy, Trầm công tử căn bản vô tâm trên người tiểu thư, nếu không, hắn
đã tới cửa cầu hôn, nghe nói, hắn vì muốn kế chưởng Dương Oai võ quán, rất có thể thú Lục Phượng Nghi,để trở thanh tân nhiệm quán chủ.”
“Sẽ không !” Sở Mộng Sanh cắn răng phản bác: “Trầm đại ca không phải loại người như vậy, ta nghĩ hắn là yêu thích ta !”
“Đó là bởi vì tiểu thư xinh đẹp.” Tiểu Tước trực tiếp tàn nhẫn nói:
“Nam nhân nào thấy tiểu thư lại không thích ? Chẳng qua, muốn bọn họ
thú tiểu thư làm thê tử thì không có dũng khí đó, càng khỏi nói bên cạnh Trầm công tử còn có tiểu sư muội Lục Phượng Nghi mỗi ngày quấn
quít lấy hắn, hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi đắc tội hòn ngọc quý trên
tay sư phụ hắn , làm hỏng hết tiền đồ của mình. . . . . .”
“Đừng nói nữa!” Sở Mộng Sanh cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, gương mặt luôn luôn sáng sủa lạc quan nhất thời bịt kín một mảnh mây đen, hốc mắt phiếm đỏ.
Tiểu Tước nhìn thật sự không đành lòng, nhưng mà dù sao đều là sự
thật, nếu không làm tiểu thư sớm ngày tỉnh ngộ, chỉ sợ nàng về sau sẽ
bị thương tâm càng nặng nề.
Tiểu Tước lại lần nữa cầm lấy”Nữ nhân”, đẩy lên trước mặt Sở Mộng
Sanh, ôn nhu khuyên nhủ: “Tiểu thư, người nghe Tiểu Tước nói…, vâng
theo huấn thị cô gia tương lai, đem bản ‘ nữ nhân ’ này đọc thuộc đi! Trường Tôn công tử mặc dù là người nghiêm cẩn , nhưng ta tin tưởng
hắn sẽ là trượng phu đáng tin cậy để dựa vào.”
Sở Mộng Sanh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiểu Tước liếc mắt một cái, lại
liếc mắt quyển sách trên bàn , chợt nàng mân nhanh đôi môi, bằng tốc
độ nhanh nhất dùng hết toàn thân khí lực,lại lần nữa đem quyển sách
ném ra xa ——
“Không nhìn! Không nhìn! Ta không nhìn! Các ngươi căn bản chỉ giúp
tên xú nam nhân Trường Tôn Kiệt kia, ta tuyệt không gả cho hắn , hắn
đừng mơ tưởng ra lệnh cho ta làm chuyện gì, ta mới không sợ hắn đâu!”
Nàng giương cao giọng hô to.
Đúng lúc này,cửa thêu các mở ra, một đôi chân tiến vào, bản”Nữ nhân” kia rơi tại bên cạnh chân người đó.
Tiểu Tước kinh hoảng quay đầu nhìn lại, vừa thấy liền biết không
xong, muốn chết cũng không chết được,bởi người vừa đẩy cửa đi vào, không ngờ chính là . . . . . . Trường Tôn Kiệt!
Cô. . . . . . Cô gia.” Tiểu Tước sắc mặt tái nhợt, vội vàng phúc
thân lui sang một bên, ánh mắt thủy chung không dám nhìn Trường Tôn
Kiệt.
Tiểu Tước không chán ghét vị cô gia tương lai này, ngược lại còn
rất có hảo cảm với hắn, cũng rất thích cách làm của hắn, chẳng qua, cả người Trường Tôn Kiệt tản ra một cỗ khí thế uy nghiêm , hai tròng
mắt quýnh lượng có thể nhìn thấu lòng người làm cho người ta không dám giấu diếm chuyện gì. Cái loại trạng thái trầm ổn này khiến xung
quanh ai cũng không tự chủ tôn kính hắn, phục tùng hắn, không dám có
một tia khinh thường.
Tiểu Tước kêu lên , Sở Mộng Sanh còn bị vây trong tức giận bỗng
dưng ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu không đáy che kín phẫn uất mãnh liệt trộn lẫn u quang oán hận .
Trường Tôn Kiệt mặt không thay đổi nhìn nàng, sau đó cúi người
nhặt sách, chau lông mày, mâu quang chợt lóe, thản nhiên nhìn phía
Tiểu Tước một bên đứng ngây người, nói : “Ngươi đi xuống trước đi!”
Tiểu Tước do dự trong chốc lát, lo lắng nhìn Sở Mộng Sanh liếc mắt
một cái. Chỉ sợ tiểu thư toàn bộ lời nói tức giận vừa rồi đã bị cô gia tương lai nghe được , nàng thật sự lo lắng cô gia tức giận.
Đang chần chừ, Trường Tôn Kiệt lại mở miệng lần nữa: “N