pacman, rainbows, and roller s
Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213155

Bình chọn: 10.00/10/1315 lượt.

hi mới nói ra hai chữ “Vô Tà”.

Lương công tử kia từ từ đánh giá Triệt Nhi từ trên xuống dưới, sắc mặt có vẻ

hơi đề phòng. Đến khi nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt Triệt Nhi, bé mới

dừng lại, đôi đồng tử dâng lên một sự chờ mong. Bé gật đầu, bên môi cũng tràn ra ý cười, nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài chơi.”

Hai đứa bé đang muốn ra ngoài chơi thì chợt nghe âm thanh mát lạnh như gió của Y Lãnh Tuyết từ trong phòng truyền ra.

“Không cho phép ra ngoài.”

Hai đứa bé nghe vậy thì dừng lại, Sắt Sắt ngước mắt nhìn thì thấy một nữ tử từ sau tấm bình phong bước ra.

Quần áo xinh đẹp quý phái, váy sam ôm lấy thân hình thướt tha uyển chuyển,

mái tóc đen tú lệ búi cao, mặt ngọc trắng nõn, đường nét như họa, nhất

là cặp mắt sáng như vì sao kia trông cực kì xinh đẹp. Chỉ tiếc nàng luôn nhăn mày nhíu mi, sẵng giọng làm giảm đi vẻ đẹp của nàng rất nhiều.

Nàng đúng là Y Lãnh Tuyết.

“Lương Nhi! Lại đây!” Y Lãnh Tuyết nói lạnh lùng, trong giọng nói mang theo ý cay độc không nhẹ.

Lương công tử kia bước tới, cúi đầu đứng trước mặt Y Lãnh Tuyết, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, con muốn đi chơi.”

“Ta cho con ngừng học thơ sao?” Khóe môi Y Lãnh Tuyết nhếch lên, cười lạnh nói.

“A…Không…” Lương Nhi gục đầu xuống, khiếp sợ nói.

“Tốt lắm, ngươi tiếp tục ở trong này học thơ hay là muốn đi chơi?” Ánh mắt

lạnh lùng của Y lãnh Tuyết nhìn thẳng chằm chằm Lương Nhi, ánh mắt đầy

vẻ tức giận.

“Con muốn…đi chơi, lần này Lương Nhi nhất định nghe

lời, chỉ đi chơi một lát rồi về học thơ, được không?” Lương Nhi đáng

thương rụt rè ngước mắt nói.

“Tốt, ngươi không học thơ lại còn

muốn đi chơi, cũng được…” Khuôn mặt Y Lãnh Tuyết lạnh như sương tuyết,

nàng cắn răng, từ trong tay thị nữ cầm lấy cây thước, nói lạnh lùng:

“Muốn đi chơi cũng được, giơ tay ra.”

“Nương, nương , đừng mà!” Lương công tử run rẩy vươn tay ra, nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Chỉ nghe “Chát” một tiếng, cánh tay nhỏ bé trắng nõn liền bị in hằn một vết thương hồng hồng.

“Mẹ, Lương Nhi không đi chơi nữa, Lương Nhi học thơ.” Lương công tử khóc nức nở nói.

“Được, được…Đây mới là đứa con ngoan.” Ánh mắt Y Lãnh Tuyết trở nên bình tĩnh, “Nhớ kĩ, Lương Nhi, ngươi biết vì sao vương gia lại không cho ngươi gọi hắn là cha không? Biết vì sao vương gia lại không cho ngươi theo họ của hắn không? Đó là vì ngươi không chịu thua kém, cái gì học cũng không

tốt, ngâm thơ cũng không tốt, chơi cờ cũng không, đánh đàn cũng đàn

không được một bài nào, cho nên hắn mới không thích ngươi. Đã biết chưa? Từ ngày hôm nay, ngươi phải đọc thật nhiều sách, luyện võ, học đánh

đàn, nghe rõ chưa?”

“Lương Nhi đã biết.” Lương Nhi không ngừng gật đầu, đôi mắt đen tràn ngập nước mắt.

“Vị phu nhân này vì sao lại đánh hắn, mẹ của ta chưa bao giờ đánh ta. Nếu

hắn thích học thì sẽ tự giác học.” Triệt Nhi chậm rãi bước lên, ngửa đầu nói.

Ánh mắt Y Lãnh Tuyết lơ đãng lướt qua Triệt Nhi, trong nháy mắt, khuôn mặt đẹp như hoa biến sắc.

“Ngươi chính là…Chính là Tà công tử, tiểu công tử…của thái tử điện hạ….?” Y

Lãnh Tuyết xoay người, đôi mắt hạnh trợn lên, thanh âm khàn khàn hỏi.

Nàng xoay người, bàn tay ngọc bắt lấy vai Triệt Nhi, ánh mắt băn khoăn đảo qua khuôn mặt Triệt Nhi.

Triệt Nhi cực kì chán ghét hất tay nàng ra, nhíu mày nói: “Vị phu nhân này, ngươi làm ta đau.”

Y Lãnh Tuyết nghe vậy thì buông vai Triệt Nhi ra, xấu hổ nở nụ cười nói:

“Lương Nhi, bây giờ ngươi cùng Tà công tử đi chơi đi, đêm nay không cần

ngâm thơ!”

“Thật vậy sao?” Lương Nhi nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ

nhắm lập tức tươi cười sáng lạn, giống như sợ Y Lãnh Tuyết đổi ý, liền

cầm tay Triệt nhi chạy vội ra ngoài.

Sắt Sắt thấy thế, thi lễ với Y Lãnh Tuyết rồi xoay người đi theo ra ngoài.

Y Lãnh Tuyết ngồi trên giường, đôi mắt hạnh dừng lại nơi ánh nến, khóe

môi nhếch lên, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy chăn gấm ngọc lưu li bảy màu, mặt chăn diễm lệ lấp lánh kia bị tay nàng vo lại nắm lấy, nhìn qua vô cùng hỗn loạn.

Hai đứa bé một trước một sau từ viện Vân Túy chạy vội ra ngoài.

Sắt Sắt chậm rãi bước ra khỏi viện Vân Túy, nhớ tới Y Lãnh Tuyết vừa rồi

cau mày sẵng giọng. Mới vừa rồi nàng nhìn sắc mặt của Y Lãnh Tuyết đã

cảm giác được nàng ta rất chán ghét đứa nhỏ này. Nếu như năm đó thật sự

là Hách Liên Phách Thiên làm nhục nàng, nhưng dù sao đứa nhỏ cũng là con của nàng, hơn nữa đứa nhỏ vô tội, đối với đứa nhỏ động một chút là đánh chửi thật sự không đúng.

Lại nhớ đến sự ngượng ngập của Triệt Nhi lúc nãy, Sắt Sắt thở dài. Nếu như hôm nay Triệt Nhi không giả mạo là

con của Dạ Vô Trần thì chỉ sợ thân phận đã sớm bị bại lộ . Nơi đây nên

sớm rời đi thì tốt hơn.

Phía trước, Triệt Nhi đã bắt đầu tìm hiểu tin tức.

“Lương công tử, nghe nói ngươi từ nhỏ đã trúng hàn độc, phải không?” Triệt Nhi hỏi.

Sắc mặt Lương Nhi tối sầm, nói: “Đúng vậy, ta sinh ra đã mang hàn độc trong mình . Mỗi tháng đều phát tác một lần, mỗi khi phát tác thì đau đớn vô

cùng , lại cảm thấy lạnh kinh khủng.”

“Thật đáng thương nha!” Nét mặt Triệt Nhi có vẻ đồng tình.

“Ta không đáng thương, ta mới không đáng thương. Vương gia, cũng chí