Pair of Vintage Old School Fru
Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212793

Bình chọn: 7.00/10/1279 lượt.

chất. Nhưng vì nơi này có rất ít người đến, trên mặt đất phủ đầy tro bụi, trong phòng tràn ngập mùi ẩm mốc. Dạ Vô Yên quả nhiên phái người đưa một chiếc giường đến, đặt bên góc tường. Vài thị vệ dẫn Sắt Sắt cùng Triệt Nhi đến phòng củi rồi cửa phòng liền vang lên âm thanh của tiếng khóa cửa. Trong phòng vô cùng u ám, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu, ánh trăng theo đó mông lung rọi vào.

“Vì sao lại nhốt chúng ta vào đây?” Triệt nhi nhỏ giọng hỏi.

Sắt Sắt vỗ về đỉnh đầu Triệt nhi, cười nói: “Triệt nhi, trong vương phủ này rất nguy hiểm, cho dù thế nào con cũng hãy ngoan ngoãn nghe theo mẫu thân. Người khác đưa cái gì cũng không được tùy tiện ăn, biết chưa?”

Triệt nhi gật đầu, leo lên giường tiếp tục giấc ngủ say vừa bị đánh thức vừa rồi.

Sắt Sắt tìm một chiếc bàn còn dùng được, ngồi xuống dựa đầu vào tường chợp mắt.

Đêm xuân còn rất dài, xa xa âm thanh của trống canh truyền đến trong màn đêm yên tĩnh, lọt vào tai mang theo một vẻ thê lương và xa vắng. Tiếng trống canh đánh lên, đã là canh tư rồi.

Thị vệ canh chừng ngoài cửa dường như không nhiều lắm, nghe âm thanh bất quá chỉ có năm tên, có lẽ căn bản họ không dự đoán được võ nghệ của Sắt Sắt rất cao. Thật ra với võ công của Sắt Sắt, dẫn theo Triệt nhi ra khỏi phòng củi không phải là việc khó. Nhưng muốn thoát được ra khỏi Tuyền vương phủ thì không phải chuyện dễ.

Sắt Sắt chưa từng dự đoán được bất quá cũng chỉ là trộm thuốc lại sinh ra nhiều chuyện như vậy. Bên ngoài dường như gió đang nổi lên, thổi trúng cánh cửa sổ phòng củi phát ra âm thanh rầm rầm. Trong tiếng gió, Sắt Sắt nghe được tiếng bước chân nho nhỏ. Nàng đứng dậy điểm huyệt ngủ của Triệt nhi, sau đó tựa đầu vào tường nín thở chợp mắt.

Cửa sổ mái nhà trên đỉnh đầu bị mở ra, một bóng đen nhảy thẳng xuống. Dáng người kia chưa rơi xuống đất thì trong bóng đêm ánh sáng lạnh đã lóe lên, hướng xuống đỉnh đầu Sắt Sắt. Sắt Sắt phản xạ nhanh, từ trên mặt đất thả người nhảy lên. Bảo kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, chiêu thức tàn nhẫn đâm về phía người kia.

Trong bóng tối, ánh kiếm lóe sáng.

Sắt Sắt đem Triệt nhi đang ngủ ở trên giường bảo vệ phía sau mình, không cho tên kia làm tổn thương đến Triệt nhi. Người kia dường như biết không thể đánh bại Sắt Sắt là không thể tổn thương đến Triệt nhi, vậy nên chiêu thức nhanh gọn mà độc ác, mỗi chiêu đều trí mạng. Đối mặt với kẻ thù tàn nhẫn như vậy, Sắt Sắt tất nhiên cũng không nương tay.

Hai người trong bóng tối đấu vài chiêu thì Sắt Sắt bỗng nhiên cảm thấy chân tay bủn rủn, nội lực có chút suy giảm, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất. Trong lòng Sắt Sắt kinh hãi, nàng rõ ràng đã nín thở tại sao có thể trúng độc chứ? Rốt cục đâu là thời điểm bị trúng độc, làm sao nàng không hề hay biết?

Nàng đứng chắn ngay chiếc giường phía sau che chở cho Triệt nhi. Lúc này nàng lại hối hận mới vừa rồi lại điểm huyệt ngủ của Triệt nhi, bởi vì lúc ấy nàng không muốn Triệt nhi nhìn thấy cảnh chém giết đẫm máu. Không ngờ như vậy ngược lại đã hại đến Triệt nhi.

Trong bóng đêm, người kia cười lạnh, đẩy Sắt Sắt ra, thanh kiếm đâm về phía Triệt nhi. Sắt Sắt liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy Triệt nhi. Kiếm hơi trật hướng nhưng vẫn đâm vào người Triệt nhi. Sắt Sắt cảm giác được có máu tươi bắn trên mặt nàng, nóng hầm hập, đó là máu của Triệt nhi. Giờ phút này lòng của nàng hoàn toàn lạnh, một loại sợ hãi trước nay chưa từng có nhanh chóng vây lấy lòng nàng.

Cửa phòng bỗng nhiên bật ra, Kim tổng quản mang theo mười mấy tên thị vệ xuất hiện ở cửa. Vài tên thị vệ phía trước trong tay vẫn cầm đèn cung đình, chiếu sáng phòng củi trở nên sáng tỏ.

Một đám người thả người tiến vào, kiếm lòe ánh sáng lạnh, dùng kiếm ngăn lại mũi kiếm đang hướng tới Triệt nhi.

Đôi mắt Sắt Sắt đỏ lên, đáng tiếc nàng không thể cử động. Triệt nhi, Triệt nhi của nàng không có việc gì rồi, Triệt nhi của nàng. Nàng làm mẫu thân làm sao đến thời khắc quan trọng lại không bảo vệ được cho Triệt nhi.

Chỉ một lát sau, một ngự y già được thị nữ dẫn tới, đây là Nghiêm ngự y của Tuyền vương phủ. Ông chạy tới đây, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc.

Bọn thị vệ cầm đèn đi theo, vị ngự y già nhìn vết thương của Triệt nhi, nhíu này nói: “Không sao cả, không thương tổn đến nơi trọng yếu, chỉ vì đứa trẻ này thể lực vốn suy yếu, lại từ nhỏ bị nhiễm hàn độc cho nên vẫn rất nguy hiểm.”

“Hàn độc, ngươi nói hắn bị nhiễm hàn độc?” Dạ Vô Yên không tự chủ được, thanh âm không tự giác cất cao.

Nghiêm ngự y kì quái liếc mắt nhìn Dạ Vô Yên một cái, trầm giọng nói: “Đây, không phải Lương công tử có hàn độc sao?” Ngự y thấy kì lạ là Tuyền vương dường như vừa mới biết. Mọi người trong phủ không phải ai cũng biết sao?

Dạ Vô Yên lúc này mới phát hiện, Nghiêm ngự y đang hiểu lầm đứa nhỏ này là Lương nhi. Hàn độc của Lương nhi vẫn do Vân Kinh Cuồng trị, Nghiêm ngự y này chưa gặp Lương nhi bao giờ.

Dạ Vô Yên cố ngăn kinh hãi, thật ra đứa nhỏ trúng hàn độc cũng không có gì kì quái. Y Lãnh Tuyết lúc mang thai bị trúng hàn độc, sau đó trên vách núi đen phủ băng tuyết lại chịu lạnh một ngày nên hàn chứng đã truyền sang đứa