
y, lồng ngực Sắt Sắt như nghẹn lại, sắc mặt có chút ảm đạm, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
Có điểm khó hiểu, phảng phất thấy Dạ Vô Yên cùng một người khác đang triền miên, loại cảm giác này không kì quái mới là lạ?
Có chút chua xót, bởi vì người kia dù sao cũng không phải mình, mà Dạ Vô Yên thực hiển nhiên không hề nhận ra. Hắn có lẽ từng hơi thích nàng, hiện tại xem ra thứ hắn thích có lẽ chỉ là vẻ bề ngoài. Nếu hắn thực sự thích con người nàng thì làm sao có thể ngay cả thật giả cũng không
nhận ra?
Triệt nhi đứng ở cửa, đôi mắt mở thật to, ngây ngốc nhìn hình ảnh
trước mặt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, giống như cực kì kinh ngạc.
Sắt Sắt đưa mắt nhìn xuống, lấy tay che mắt Triệt nhlại, không ngờ
còn chưa kịp che thì đã nghe Triệt nhilạnh lùng nói: “Hai người các
ngươi đang đánh nhau sao? Tuyền vương, ngươi khi dễ Mặc Nhiễm tỷ tỷ? Mặc Nhiễm tỷ tỷ, ta tới cứu ngươi đây.” Vừa nói vừa nắm thành nắm tay nhỏ
vọt tới.
Dạ Vô Yên nhìn thấy Triệt nhi vọt đến thì ánh mắt thâm trầm tối tăm
thoáng qua một tia sáng khiến người khó hiểu, hắn buông Mặc Nhiễm ra,
với tay sửa sang lại quần áo, chầm chậm đứng dậy.
Nắm đấm nhỏ của Triệt nhi vừa mới chạm vào thắt lưng hắn, Dạ Vô Yên
nhíu mày. Hắn nửa ngồi xổm xuống, không chớp mi nói: “Tà Nhi, ngươi muốn bảo vệ nàng à?”
“Ta không phải là Tà nhi, ta là Vô Tà công tử!” Triệt nhi hình như
đối với cách xưng hô thân thiết như vậy của Dạ Vô Yên không có cảm tình
tốt, có thể nói mắt nhìn người này không có cảm tình. Tuy rằng mới vừa rồi hắn đang đánh nhau với Mặc Nhiễm nhưng mà trong lòng bé lại thấy
không thoải mái, thực không thoải mái chút nào.
“Vô Tà?” Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên nhíu lại, giống như đang rất
thưởng thức tên của Triệt Nhi, “Không phải Tà công tử mà là Vô Tà? Vô Tà công tử à?”
“Ta muốn ngủ cùng Mặc Nhiễm tỷ tỷ!” Triệt nhi cao giọng nói, bé còn
nhỏ, căn bản không nghe được ý tứ ẩn chứa trong lời nói của Dạ Vô Yên.
Bên môi Dạ Vô Yên nhếch lên một ý cười cực nhạt, “Tốt, nếu Tà công tử nguyện ý thì bổn vương cũng không ngăn cản.”
Triệt nhi đắc ý cười cười, nói: “Tốt lắm, ngươi đến phòng ta ngủ đi!
Ta ngủ trong này!” Bé chính là không muốn để cho Dạ Vô Yên và nữ tử này
ngủ cùng một chỗ, bởi vì các thị nữ nói sẽ có thêm một công tử nhỏ.
Dạ Vô Yên như trước cười nhẹ nói: “Được!” Hắn quay đầu nhìn Mặc Nhiễm ngồi trên giường cười nói: “Sắt Sắt, nàng đã quên ta, tạm thời không
thể nhận ra ta, như vậy cũng tốt. Nàng đã thích đứa nhỏ này mà đứa nhỏ
này cũng rất thích nàng, vậy thì để cho bé ngủ với nàng đi.”
Sắt Sắt nghe Dạ Vô Yên đối với Mặc Nhiễm dịu dàng gọi Sắt sắt thì trong lòng cảm thấy rất buồn cười.
Dạ Vô Yên nói xong, mỉm cười từ trong phòng đi ra.
Sắt Sắt nhìn thấy hắn chậm rãi bước tới, thản nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng rũ hàng mi xuống.
Lúc Dạ Vô Yên cùng nàng gặp thoáng qua thì bước chân của hắn dường
như dừng lại một chút, trống ngực Sắt Sắt lập tức đập nhanh hơn. Nhưng
ánh mắt của Dạ Vô Yên cũng chỉ dừng lại trên mặt nàng trong chớp mắt liền tao nhã bước ra ngoài.
Bóng đêm nặng nề, bầu trời không đen nhưng mực tô điểm thêm vô số
những điểm sáng vàng nhạt lấp lánh. Cửa sổ khắc hoa đóng chặt, trong
phòng, Dạ Vô Yên khoanh tay đứng lặng trước bàn, dáng người tuấn tú
phong nhã được ánh nến chiếu rọi đang in bóng thật lớn trên tường cao.
“Điều tra sao rồi?” Dạ Vô Yên lạnh giọng hỏi.
Một dáng người màu đen từ trong nhảy ra, thấp giọng bẩm báo: “Bẩm
vương gia, Mặc Nhiễm cô nương quả thật bốn năm trước có xuất hiện ở Yên Chi lâu, bất quá nghe nói nàng lúc ấy mắc bệnh, chỉ ở phía sau viện
dưỡng thương, vậy nên đại đa số các cô nương ở trong lâu cũng chưa từng
gặp mặt nàng. Cho đến một năm trước nàng mới bắt đầu biểu diễn ở Yên Chi lâu, nhưng nàng vẫn dùng khăn che mặt. Bởi vì có khiếu nhảy múa cho nên cũng có chút danh tiếng ở Yên Chi lâu. Nếu như không phải lần này ngoài ý muốn bị rơi khăn che mặt thì có lẽ vẫn không người nào nhìn thấy
khuôn mặt thật của nàng. Diệp đại nhân mời nữ tử ở Yên Chi lâu đến vương phủ nhảy múa có lẽ cũng không biết dáng vẻ thật của nàng.”
“Có lẽ vậy, bất quá nhất định cũng đã nghe người nào đó cố ý giới
thiệu. Ngươi lặng lẽ điều tra xem Diệp đại nhân vì sao lại có ý mời vũ
công ở Yên Chi lâu đến nhảy múa trong sinh nhật của bổn vương.” Dạ Vô
Yên lạnh lùng nói, con người của Diệp đại nhân Dạ Vô Yên rất rõ ràng, chắc ông ta không phải người của Dạ Vô Trần.
“Về đứa con kia của thái tử thuộc hạ cũng đã ta xét, thái tử đúng là ở bên ngoài có dưỡng một ca cơ, quả thật có một đứa con, cũng cùng tuổi
với Tà công tử.” Ảnh vệ gằn từng tiếng bẩm báo.
Dạ Vô Yên nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, nhẹ nhàng xoay người, đôi đồng tử thoáng qua một vẻ suy tính.
“Ngươi có tìm hiểu xem đứa nhỏ kia ngày thường có dáng vẻ như thế nào không?” Dạ Vô Yên bình tĩnh hỏi.
“Điều này thuộc hạ chưa tra được, nghe nói đứa nhỏ kia một tháng trước đã được thu nhận vào phủ thái tử.”
Dạ Vô Yên cau mày, trước mắt hiện ra khuôn mặt trắng như ngọc của Vô
Tà công tử kia. Có lẽ Dạ Vô Trần thật sự ở bên ngoài có một đứa con,