Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212255

Bình chọn: 9.5.00/10/1225 lượt.

i tùy hứng. Nếu nàng và Dạ Vô Yên không còn quan hệ gì, nàng cũng không muốn nhận ân huệ của hắn. Đương nhiên nàng cũng sẽ không bó tay ngồi nhìn Triệt nhi bị bệnh tật tra tấn, nàng không tin, thiên hạ này, ngoài Cuồng Y, ngoài Dạ Vô Yên, nàng không tìm được thuốc chữa hàn độc cho Triệt nhi.

Sắt Sắt vừa dứt lời, Vân Kinh Cuồng còn chưa kịp lên tiếng, người tùy tùng bên cạnh hắn đột nhiên ngước mắt nhìn thật sâu vào mắt nàng.

Hắn lạnh lùng nhìn Sắt Sắt, đôi đồng tử thuần đen huyền, đen như muốn hút lấy linh hồn của Sắt Sắt, mà ánh mắt lại sâu thẳm, sâu như hàn đàm vạn năm không thấy đáy. Tim Sắt Sắt khẽ run rẩy, ánh mắt sáng ngời như phượng hoàng kia nhưng sâu trong đáy mắt chất chứa bi thương cùng ai oán, như búa tạ đập lên ngực của nàng.

Đương nhiên là Dạ Vô Yên.

Lúc này dịch dung của hắn không giấu nổi đôi mắt hắn, so ra còn kém chiếc mặt nạ ngọc thạch kia nhiều lắm. Trên đời này, mắt phượng vốn rất ít, mà thần sắc phức tạp như đôi mắt của hắn, không ai có thể có được.

Sắt Sắt không kềm chế được tự thối lui về sau hai bước, không cẩn thận đạp trúng chân của Hách Liên Ngạo Thiên. Hách Liên Ngạo Thiên duỗi cánh tay ôm thắt lưng của nàng, dịu dàng nói: "Cẩn thận!"

Sắt Sắt đang khiếp sợ chợt phục hồi lại, trấn tĩnh tinh thần, ngước mắt nhìn Hách Liên Ngạo Thiên cười trong suốt, cây trâm ngọc sai cài trên mái tóc dài đen như mực của nàng khẽ rung động, chuỗi hạt châu trên cây trâm lấp lánh ánh lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, thanh lệ mà tuyệt mỹ vô cùng.

Hách Liên Ngạo Thiên nhìn như si như ngốc, ánh mắt dịu dàng đắm đuối dán chặt trên khuôn mặt của Sắt Sắt.

Mắt hai người giao nhau, trong mắt người bên ngoài, đúng là si ngốc nhìn nhau.

Hàn ý xuyên qua da thịt, đâm thẳng vào đáy lòng Dạ Vô Yên, ăn mòn xương tủy của hắn, cũng có lẽ do đáy lòng hắn tự sinh băng giá, làm hắn lạnh không chịu xiết. Đau đớn kết hợp với hàn ý, tê dại ngấm sâu vào trong óc của hắn, trong lòng như có trăm ngàn tầng sóng biển ào ạt bức phá dâng lên. Cổ họng hắn chợt có vị tanh, Dạ Vô Yên quay đầu, mạnh mẽ bức ngụm máu đang trào lên trong miệng nuốt xuống.

Vân Kinh Cuồng khẽ cau mày, ho khan một tiếng, trong nháy mắt khôi phục lại thần sắc cười cợt bình thường: "Giang cô nương, Cuồng Y ta có chút cổ quái, phàm là đã ra tay trị bệnh thì không có đạo lý bỏ dở giữa chừng. Cho nên bệnh của Tà công tử này, tại hạ nhất định phải chữa. Khả Hãn, chỉ sợ ngươi không biết Tà công tử là ai a?"

"Tà công tử là ai?" Hách Liên Ngạo Thiên khẩn trương bắt lấy cổ tay của Sắt Sắt hỏi.

Sắt Sắt híp mắt cười nói: "Hắn là con của ta!"

"Con của nàng?" Hách Liên Ngạo Thiên sững sờ, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sắt Sắt còn tưởng rằng hắn sẽ ghét bỏ việc nàng có con, không ngờ, hắn lại nắm hai bàn tay của nàng, ôn nhu nói: "Con của nàng? Mới vừa rồi ta đã hoảng sợ, còn tưởng rằng hắn lại là một người ái mộ nàng nữa. Sắt Sắt, ta mặc kệ hắn là con của nàng với ai, ta sẽ đối xử tốt với ngươi và hắn. Hắn bệnh sao? Ta đi thăm hắn!”

Sắt Sắt không ngờ, trước mặt Vân Kinh Cuồng mà Hách Liên Ngạo Thiên lại đối với nàng thâm tình cương quyết như thế, trong lòng cực kỳ cảm động.

"Khả Hãn, ta nói này, ngươi thật sự là lớn gan nha, dám lẻn vào Nam Việt ta, không sợ bị bắt giữ hay sao?", Vân Kinh Cuồng nhíu mày nói. Hiện nay, Bắc Lỗ quốc và Nam Việt quan hệ căng thẳng, bốn năm nay chiến sự không ngừng. Thế mà Hách Liên Ngạo Thiên còn dám lẻn vào Nam Việt, thật sự lá gan không phải nhỏ nha.

Đôi mắt ưng của Hách Liên Ngạo Thiên lấp lánh, cười vang nói: "Bản Khả Hãn nếu đã dám đến tất nhiên là không sợ, tiểu tử ngươi muốn đi báo tin thì đi liền đi! Nếu chậm, thứ lỗi cho bản Khả Hãn không thể phụng bồi!". Tuy trên mặt hắn thản nhiên, nhưng trong lòng xác thực có vài phần lo lắng. Nhưng hắn không thể giết Vân Kinh Cuồng để diệt khẩu, dù sao, hắn cũng phải vì bệnh tình của con Sắt Sắt.

Sắt Sắt nghe vậy trong lòng hơi trầm xuống. Hách Liên Ngạo Thiên là Khả Hãn của Bắc Lỗ quốc, là kẻ địch của Nam Việt. Mà Dạ Vô Yên bấy lâu nay vẫn trấn thủ biên cương, sẽ bỏ qua cho hắn sao? Sắt Sắt lo lắng, không muốn chỉ vì nàng mà Phong Noãn bị bắt.

Nàng liếc mắt về phía Dạ Vô Yên, chỉ thấy hắn vẫn cúi đầu tựa vào cạnh cửa, dường như không tính ra tay. Trong lòng Sắt Sắt hiểu được, Dạ Vô Yên không muốn bại lộ hành tung của mình, nên xem ra cũng không muốn ra tay với Phong Noãn.

Sắt Sắt giương hàng mi cong vút lên cười nói: "Ngạo Thiên, ngươi về đi, nơi này rất nguy hiểm, không phải là nơi có thể ở lâu."

Hách Liên Ngạo Thiên híp mắt, ôn nhu nói: "Nàng cùng về với ta đi!"

Sắt Sắt cười nhẹ nói: "Ngươi đi nhanh đi, nhất định phải cẩn thận!"

Hách Liên Ngạo Thiên nghe thấy trong lời nói của Sắt Sắt có vẻ quan tâm lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp, ánh mắt dịu dàng nhìn Sắt Sắt, nhẹ giọng nói: “Ta đi trước, ta nhất định sẽ trở lại.” Nói xong, theo cửa sổ thả người nhảy ra ngoài.

Màn che cửa sổ phía trước bay lên, Sắt Sắt dõi mắt theo thân ảnh của Phong Noãn xa dần rồi biến mất trong đêm tối.

"Ừm, ta đi xem bệnh cho Tà công tử." Vân Kinh Cuồng thì thào, khẽ theo Tố Chỉ đi tìm Tri


XtGem Forum catalog