
mấy người, trong lòng vui vẻ, nhưng mà, khi ánh mắt của nàng lưu chuyển một vòng, vẫn không nhìn thấy Triệt nhi, tâm nhịn không được trầm xuống.
“Các ngươi đều đến đây! Vậy còn Triệt nhi đâu? Sao không thấy Triệt nhi?” Sắt Sắt nheo mắt lạnh giọng hỏi.
“Triệt nhi, hắn. . . . . .” Tử Mê nhìn thoáng qua ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy hàn ý của Sắt Sắt, do dự một chút, nàng thật sự không dám nói cho tiểu thư tin tức tiểu công tử bị cướp. Trong bốn năm vừa rồi, nàng tận mắt nhìn thấy tiểu thư vì Triệt nhi mỗi ngày đều dày vò tê tâm phế liệt (à đau đớn vô cùng), nếu như tiểu thư biết được Triệt nhi mất tích. . . . . .
Sắt Sắt vừa thấy bộ dáng ngập ngừng không dám nói của Tử Mê, lòng bỗng nhiên như rơi vào vực sâu, cảm thấy trong lòng nàng tràn đầy áp lực, run run, thanh âm lạnh lùng vang lên: “Triệt nhi rốt cuộc làm sao vậy? Nói mau!”
Tố Chỉ đi ra phía trước, bỗng nhiên quỳ gối trên mặt đất, buồn bã nói: “Chủ tử, là Tố Chỉ không bảo vệ tốt tiểu công tử, tiểu công tử bị. . . . . . bị Tuyền vương mang đi !”
Tố Chỉ nhìn đến bộ dáng thảm thiết của Sắt Sắt, đành nói theo lời dặn dò của Dạ Vô Yên.
Thanh Mai, Tử Mê, Bắc Đẩu, Nam Tinh, Trầm Ngư thấy thế, cũng quỳ xuống.
Là các nàng không bảo vệ tốt Vô Tà tiểu công tử!
Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng như bị một kích thật mạnh, đau buồn khó chịu, nàng vỗ về ngực, lảo đảo thiếu chút nữa đổ xuống, may mà Hách Liên Ngạo Thiên ở phía sau đỡ nàng, giúp ổn định thân ảnh lung lay sắp đổ của nàng.
Dạ Vô Yên!
Hắn vậy mà dám cướp Triệt nhi đi!
Vốn còn đang lo lắng Triệt nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lòng tràn đầy lo âu cùng bi thương, trong nháy mắt tất cả cảm xúc đều hóa thành phẫn nộ.
Dạ Vô Yên, hắn dựa vào cái gì cướp Triệt nhi đi? Là bởi vì nàng phải lập gia đình sao? Cho dù nàng gả cho người khác, hắn cũng không có tư cách cướp Triệt nhi khỏi nàng! Triệt nhi là đứa nhỏ của nàng, là đứa nhỏ nàng liều mạng bảo vệ tánh mạng của hắn. Mấy năm nay, mẫu tử các nàng vì sống sót, phải chịu bao nhiêu đau khổ?
Mà hắn, lại cướp Triệt nhi làm gì?
Triệt Nhi chính là tất cả của nàng, hắn cướp đi Triệt nhi, cũng giống như là muốn mạng của nàng!
Dạ Vô Yên, ngươi thật rất nhẫn tâm nha!
Nắm tay trong tay áo Sắt Sắt, rất nhanh nắm chặt.
Suy nghĩ trong lòng, bị cơn tức giận chiếm giữ, nàng xoay người, ngay cả hỉ bào trên người cũng không thay, liền nhảy lên lưng ngựa, chạy về hướng Phi thành.
Nàng muốn đến Tuyền vương phủ, đem Triệt nhi của nàng quay trở lại!
Hách Liên Ngạo Thiên thấy thế, cũng nhảy lên lưng ngựa, đuổi theo nàng. Hắn đuổi theo con ngựa của Sắt Sắt, nhanh chóng chạy song song cùng Sắt Sắt.
“Sao ngươi lại tới đây? Ngươi quay lại đi, đây là chuyện giữa ta và hắn, ngươi không cần nhúng tay vào!” Sắt Sắt lạnh lùng nói.
“Sắt Sắt, ta sẽ không mặc kệ nàng, để cho ta đi cùng nàng, được không? Ta là phu quân của nàng, tuy rằng chỉ là trên danh nghĩa, nhưng mà, ta nguyện ý gánh một phần trách nhiệm cùng nàng. Để cho ta cùng đi, cho ta giúp nàng một lần, được không?” Thanh âm của Hách Liên Ngạo Thiên, nặng nề truyền tới trong cơn mưa phùn.
Hách Liên Ngạo Thiên không phải phu quân của nàng, cũng nguyện ý gánh một phần trách nhiệm cùng nàng, mà hắn thì sao?
Sắt Sắt nhắm mắt, thật lâu sau mở to mắt, cất tiếng nói: “Được!”
Trong cơn mưa phùn, hai thân ảnh màu đỏ hồng gấp gáp chạy về phía trước. Sắt Sắt cùng Hách Liên Ngạo Thiên dưới sự chỉ dẫn của Kim tổng quản, đi về phía sau hoa viên của Tuyền vương phủ. Từ bốn năm trước sau khi bị Dạ Vô Yên đuổi ra khỏi phủ, đây là lần đầu tiên Sắt Sắt quang minh chính đại trở về.
Sau hoa viên, như trước vẫn là nơi thanh tĩnh u ám. Đi qua khung cửa hình ánh trăng liền đến một tòa thành lũy bằng đá, xuyên qua con đường mòn là đến ven hồ Tân Nguyệt.
Giữa hồ có một khối đảo nhỏ, bên cạnh là một mái đình tinh xảo, đứng lặng yên in bóng xuống mặt hồ, hồ nước dưới làn mưa bụi vô cùng đẹp mắt.
Loáng thoáng, mơ hồ nghe được âm thanh tiếng sáo, giống như một dòng nước chậm rãi chảy xuôi, tuôn trào ra một cảm xúc tích tụ không thể nói thành lời, từng đợt từng đợt nhè nhẹ lơ đãng truyền tới. Không cần nghĩ cũng biết tiếng sáo này xuất phát từ cây sáo của Dạ Vô Yên.
Sớm đã có người chèo một chiếc thuyền nhỏ đến, Kim tổng quản ý bảo hai người hãy lên thuyền. Chiếc thuyền nhỏ lách qua những lá sen trên mặt hồ mà lướt đi, chỉ một lát sau đã đến đảo nhỏ trên hồ.
Trên đảo nhỏ, đó chính là nơi đã từng tố chức yến tiệc sinh nhật cho Y Doanh Hương đêm đó, vào ban ngày, Sắt Sắt chưa từng đến đây. Lúc này mới được nhìn thấy, thật sư nơi này phong cánh tuyệt đẹp, có những khóm hoa được cắt tỉa tỉ mỉ, có những tảng đá giả núi. vài hàng liễu rũ cong cong dưới làn mưa phùn, nhẹ nhàng mà lay động, mềm mại uyển chuyển.
Dưới một gốc liễu rủ, Dạ Vô Yên lẳng lặng ngồi trên một tảng đá ven hồ, trong tay cầm một ống sáo, đang thong thả mà thổi.
Tiếng sáo ôn nhã uyển chuyển, ý nhị mỏng manh như nước chảy mây trôi, dường như muốn đem muôn vàn nỗi nhớ nhung cùng tình ý gửi gắm hết vào trong tiếng sáo, cùng với tiếng mưa phùn sàn sạt, hòa quyện vào nhau tạo