Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211500

Bình chọn: 10.00/10/1150 lượt.

nên một khúc nhạc uyển chuyển ngân nga.

Quần áo nhạt màu thêu hoa văn theo gió tung bay, hắn tự nhiên mà ngồi, toàn bộ thân ảnh đang ẩn dưới làn mưa rơi, nhìn qua có chút mông lung.

Hắn bắt Triệt nhi của nàng, còn mình lại ngồi ven hồ thổi sáo, thật sự là rất biết hưởng thụ nha!

"Dạ Vô Yên! Triệt nhi đâu? Ngươi vì sao phải bắt nó đến đây?" Sắt Sắt đứng ở phía sau hắn, suy nghĩ đè nặng trong lòng cuồn cuộn thành lửa giận, lạnh giọng hỏi.

"Nàng đã đến rồi!" Dạ Vô Yên cũng không quay đầu lại, chậm rãi nói, dường như đã sớm dự đoán được nàng sẽ đến tìm hắn.

"Ta tới là để đón Triệt nhi về, ngươi đã nhốt nó ở đâu?" Sắt Sắt biết hiện tại mình tuyệt đối không nên tức giận. Nhưng mà, lửa giận trong lòng càng lúc càng dâng lên.

"Dạ Vô Yên, nếu ngươi không muốn Sắt Sắt hòa thân thì có thể quang minh chính đại cùng quyết đấu với bản Khả Hãn, vi sao lại dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, ngươi không biết xấu hổ sao?" Hách Liên Ngạo Thiên từng bước đi về phía trước, cùng Sắt Sắt sóng vai đứng ở ven hồ.

"Đáng xấu hố?" Dạ Vô Yên mỉm cười đứng dậy, quần áo nhạt màu thắng tắp rũ xuống đất, giống như làn mây trắng trên trời bỗng nhiên hạ xuống mặt đất, mang một loại phiêu dật bình tĩnh mà xa xưa.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, khóe môi hàm chứa ý cười, giống như một ánh trăng nhàn nhạt mà động lòng người.

Dạ Vô Yên đứng ở trước mặt Sắt Sắt, chưa bao giờ mặc qua quần áo màu trắng, thậm chí là quần áo hơi nhạt màu cũng chưa từng mặc qua. Minh Xuân Thủy ở trước mặt Sắt Sắt vĩnh viễn là quần áo trắng, tuy nhiên trên mặt lại luôn mang mặt nạ. Đây là lần đầu tiên Sắt Sắt nhìn thấy nụ cười tươi đẹp cùng biểu hiện ấm áp của Dạ Vô Yên, hoặc nói đây là một Minh Xuân Thủy đã tháo mặt nạ xuống thì chuẩn xác hơn.

Dù có hận nam nhân này thế nào, Sắt Sắt cũng không thể không thừa nhận, nam nhân này quả thật là mê người. Khi hắn mặc trang phục đen rất khí thế, khi mặc trang phục trắng lại phiêu dật tiêu sái như vậy.

"Như thế nào? Ta mặc đồ trắng cũng rất anh tuấn khí chất phải không, kì thật ta không mặc gì mới càng mê người hơn..." Dạ Vô Yên trực tiếp không để ý đến câu hỏi cúa Hách Liên Ngạo Thiên, nghiêng người nói với Sắt Sắt.

"Dạ Vô Yên". Sắt Sắt lạnh giọng cắt đứt lời nói của hắn, nghiến răng phun ra hai chữ "Vô sỉ!". Hắn thế nhưng lại còn có tâm tình mà vui đùa.

Dạ Vô Yên nghe thấy Sắt Sắt vội vàng đánh gãy lời hắn thì hí mắt cười cười. Tên nam nhân vô sỉ này cười rộ lên trông cũng không tệ, khóe mắt cùng đuôi chân mày tản ra một loại mị lực đặc biệt.

Chỉ là ánh mắt của hắn khi chạm phải hình ảnh Sắt Sắt cùng Hách Liên Ngạo Thiên sóng vai bên nhau thì ánh mắt bỗng nhiên buồn bã.

Trong làn mưa phùn mênh mông, hai người cùng mặc hỉ phục màu đỏ, phía sau là cây xanh hồ nước trong veo, tất cả cảnh quan này đang mông lung ẩn trong làn mưa rơi, chỉ có màu đỏ kia là rõ ràng như vậy, sáng rực như vậy, vui mừng như vậy, chói mắt như vậy. Mà hai người đang sóng vai đứng cạnh nhau kia nhìn qua lại xứng đôi như vậy. Một người cao lớn tuấn tú lại vô cùng khí phách, một người lại thanh lệ tuyệt mĩ, dịu dàng mà tĩnh lặng.

Dạ Vô Yên vẫn cứ nhếch đôi môi, cố tỏ ra đang cười, nhưng cũng không thể lấp đi đôi mắt phượng ảm đạm cùng sắc bén của hẳn.

Hắn buông ống sáo xuống, đến bên hồ mà đứng, hồ nước in bóng thân ánh cúa hắn, quần áo nhạt màu theo gió tung bay, giống như một gốc thủy tiên tịch mịch.

"Hách Liên Ngạo Thiên, ngươi đến đây cũng vì Triệt nhi sao?" Hắn bỗng nhiên chuyển hướng đến Hách Liên Ngạo Thiên, đôi mắt phượng nhíu lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó lường.

Hách Liên Ngạo Thiên vuốt vuốt bàn tay Sắt Sắt, từng bước đi về phía trước, lạnh lùng nói: "Không sai, ta đến là vì Triệt nhi. Tuyền vương, ngươi nếu như còn một chút lương tâm thì hãy giao Triệt nhi ra đây! Bốn năm trước, ngươi một chưởng đánh mẹ con họ rớt xuống vách núi đen kia thì đã chặt đứt quan hệ của hai người họ và ngươi. Nay ngươi cùng hai người họ đã không còn quan hệ gì. Sắt Sắt dù có gả cho ai thì đều là lựa chọn của nàng, ngươi không có lí do gì can thiệp, ngươi càng không có tư cách bắt đi Triệt nhi! Cho nên xin Tuyền vương hãy giao Triệt nhi ra đây!"

Ánh mắt Dạ Vô Yên trong chớp mắt trở nên ảm đạm, lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt phượng hẹp dài hơn run lên: "Có lẽ bổn vương không có tư cách này, nhưng lời này chỉ sợ còn chưa tới phiên ngươi nói đâu!"

"Phải vậy không? Nhưng bản hãn lại thấy mình rất có tư cách đấy! Bởi vì, bản hãn hiện tại đã là phu quân của Sắt Sắt, là Yên Thị của bản hãn đã cho bản hãn tư cách này!" Hách Liên Ngạo Thiên khoanh tay đứng đấy, trầm giọng nói, đôi mắt đen như viên ngọc sáng chói cúi xuống, thật sâu, thật chăm chú nhìn liếc nhìn Sắt Sắt một cái.

Sắt Sắt liếc mắt nhìn lại Hách Liên Ngạo Thiên, không lên tiếng. Trên danh nghĩa, Hách Liên Ngạo Thiên quả thật có tư cách này, đối với Dạ Vô Yên, nàng cũng không muốn nói thêm gì với hắn!

Dạ Vô Yên nghe vậy thì máu trong người như sôi lên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, biểu tình ngầm đồng ý của Sắt Sắt, hắn nắm chặt nắm tay trong tay áo, lạnh lùng nheo mắt lại, đôi mắt phượng tản ra ánh