
, vậy nên món nợ này vẫn chưa tính đến.
Dạ Vô Yên nghe thấy lời nói của Sắt Sắt, khuôn mặt tuấn tú nhất thời như bị phơi nắng, thần sắc biến ảo, nhìn hắn như thể đang hận không thể cắn rớt đầu lưỡi mình.
“Được rồi phu nhân, món nợ này để tính sau được không?” Hắn dịu dàng cầu xin.
“Ta cũng không phải là một phu nhân hiền lành ngoan ngoãn gì, ta gả cho chàng, từ nay về sau, ta muốn làm một người đàn bà đanh đá!” Sắt Sắt cười khanh khách nói.
“Được! Nhưng mà, bộ dạng của một người đàn bà đanh đá là gì?” Khóe môi Dạ Vô Yên nhếch lên một nụ cười, dịu dàng hỏi.
“Người đàn bà đanh đá à, là nói một thành hai, muốn làm gì thì làm, muốn quản thúc chàng! Khi ta muốn sao, chàng không được lấy ánh trăng xuống cho ta, ta muốn đi hướng đông, chàng không được đi hướng tây. Chàng là lâu chủ Xuân Thủy lâu, ta cũng muốn can thiệp vào chuyện chính sự của lâu lí, ta muốn nắm trong tay quyền hành to lớn của lâu lí, muốn tứ đại công tử nghe theo mệnh lệnh của ta.” Sắt Sắt kiên quyết nói.
“Được, ta đồng ý. Bây giờ, còn có gì không?” Dạ Vô Yên mỉm cười hỏi
“Lâu lí của các chàng không phải cũng có hình phạt sao? Ta cũng muốn thêm vào một vài hình phạt, chủ yếu là nhằm vào chàng. Thí dụ như chàng có làm sai chuyện gì ta sẽ trừng phạt chàng. Thí dụ như cái gì mà tĩnh thất chi hình, thí dụ như quỳ gối trên bàn giặt y phục, thí dụ như…” Sắt Sắt càng nói càng thái quá, Dạ Vô Yên cười dài lắng nghe.
“Vậy, chẳng phải ta đã cưới về một lão bà *vợ* yêu tinh sao.” Dạ Vô Yên cười nhẹ nói.
“Đúng vậy, ta chính là một lão bà yêu tinh, chàng biết thì đã quá muộn!” Sắt Sắt hí mắt cười nói, “Nhưng mà, đêm nay người đàn bà đanh đá nói một thành hai này sẽ bắt đầu, bây giờ chàng lập tức ra ngoài ngủ!”
Dạ Vô Yên làm sao chịu nghe lời, đột nhiên cúi người hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của Sắt Sắt, nuốt lại tất cả những lời sắp nói của nàng.
“Sắt Sắt, ta yêu nàng!” Hắn lưu luyến cắn cắn vành tai của nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng tỏ tình.
Sau đó, hắn đứng dậy, bàn tay to cởi bỏ lễ phục đỏ thẫm vứt sang một bên, sau đó rút áo trong màu đỏ ra, sau đó lại đến chiếc áo trắng như tuyết.
Sắt Sắt nhìn bộ ngực trần của hắn, một câu cũng không thể nói nên lời.
Ánh nến nhàn nhạt bao phủ, hắn xinh đẹp như thế, thân hình thon dài trắng nõn đẹp như tiên, nhưng cũng vô cùng ma mị. Toàn thân không có một vết sẹo nào, ánh nến vòng quanh nhưng đường cong tuyệt mĩ của hắn, thon dài, thẳng tắp, cân đối, mê hoặc.
Ánh mắt Sắt Sắt dừng lại ở trước ngực hắn, trên da thịt trắng nõn trơn bóng như ngọc trải rộng vài vết sẹo đan vào nhau, như những cành cây, lại giống như hoa văn xinh đẹp nở rộ trên tấm lụa trắng thuần.
“Yên…” Sắt Sắt ngưng chú trên vết sẹo, lòng đau xót.
Nàng biết những vết sẹo này kì thật có thể xóa đi, với y thuật của Vân Kinh Cuồng, tuyệt đối không thể để lại vết sẹo nào. Nhưng mà, hắn lại vẫn giữ lại, là vì những vết sẹo sau lưng nàng.
“Những hoa văn này, có phải rất đẹp hay không, rất giống trên lưng nàng.” Hắn thản nhiên nói, giọng điệu thong thả vang lên bên tai nàng. Đang trong lúc nàng vẫn chưa có phản ứng gì, hắn đã mở rộng vòng tay nghiêng người về phía trước, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú đã ở trước mặt Sắt Sắt, hắn cúi đầu, đoạt lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, hưởng thụ hết hương thơm trong miệng nàng. Hơi thở nam tính bức người của hắn trong nháy mắt xâm chiếm mọi lời lẽ của nàng, nụ hôn của hắn sâu sắc và không có dấu hiệu ngừng lại, làm cho nàng dường như không thể thở nổi.
Sắt Sắt ngã vào trong lòng hắn, nháy mắt bị thân hình cao lớn của hắn bao phủ. Tay nàng đặt trước bộ ngực cứng rắn bóng loáng của hắn, da thịt hắn ẩn ẩn tản ra thứ cảm xúc cực nóng bỏng, ấm áp nóng rực, dường như làm cho nàng không biết mình là ai nữa.
Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve bờ vai mảnh khảnh của nàng, gắt gao ôm nàng vào trong lồng ngực.
Hắn đem nàng đặt trên giường, thân hình cao lớn gắt gao áp lên thân thể mềm mại của nàng. Kích tình hôn môi nàng rồi chuyển dần xuống cổ, lại đến trước ngực nàng, không biết hôn bao lâu, đang trong lúc Sắt Sắt hít thở không thông, Dạ Vô Yên bỗng nhiên xoay người một cái, rời khỏi thân thể của nàng.
“Ngủ đi!” Trong nháy mắt hắn dập tắt nến đỏ, giọng nói khàn khàn mang theo một vẻ buồn bực vang lên trong bóng đêm.
Hắn cầm lấy chăn đệm, dịu dàng phủ lên thân thể hai người, hắn duỗi cánh tay ôm cả người Sắt Sắt vào trong lồng ngực, ôm nàng thật chặt, nhưng mà rốt cuộc cũng không có hành động nào khác.
Sắt Sắt nằm ở trong bóng tối, khuôn mặt ửng hồng thật lâu sau mới bình thường lại.
Nàng cảm thấy có chút nghi hoặc!
Hắn bỗng nhiên im bặt như vậy, chẳng lẽ bởi vì tay chân hắn vẫn chưa khôi phục lại? Nhưng mà, vừa rồi khi hắn ôm nàng, rõ ràng rất có lực. Nhưng mà, chuyện này Sắt Sắt không có hỏi, đành phải quay lại ôm lấy thân hình hắn, mơ hồ cảm giác được tim của hắn đập loạn.
Dạ Vô Yên nằm ở trong bóng đêm, vô luận thế nào cũng ngủ không được.
Rõ ràng trong lòng hắn có dục vọng, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại không được!
Hắn tất nhiên không quên hôm ấy Vô Nhai ban cho hắ