
Mộ Dung Dật Phong lại phát hiện ra cái mới, vội vàng lớn tiếng gào Đào Yêu: “Tóc hắn rất thơm, mau tới ngửi thử.”
Đào Yêu nghe theo, cúi người xuống, khẽ ngửi thì quả nhiên đúng là vậy, liền hỏi: “Lạ ghê hén, mấy ngày nay chúng ta không có thời gian tắm, sao còn thơm thế này nhỉ?”
“Mùi này rất đặc biệt, không phải hương liệu bình thường đâu.” Mộ Dung Dật Phong kề mõm lại gần hơn.
“Hình như là mùi Long Tiên Hương.” Đào Yêu hít sâu, cố gắng phân biệt.
Vì vậy hai người chôn mặt trong tóc Cửu Tiêu, thỏa thích ngửi.
Đúng lúc này, tiểu nhị khách điếm bê điểm tâm ngọt vào, thấy tình trạng ấy, trên mặt hiện lên một tia sáng tỏ, cười nói: “Thì ra quan hệ của ba vị là như vậy á hả, sao không nói sớm, phòng đặc biệt của khách điếm chúng tôi có phòng lớn, bốn người ngủ cũng không chật, đảm bảo thoải mái, bây giờ phòng nhỏ như vậy, đợi ta đi chuẩn bị cho ba vị.”
Mộ Dung ật Phong đang muốn giải thích nhưng đột nhiên ngực tê rần, trong nháy mắt đã không thể nhúc nhích.
Cùng chung tình trạng với hắn còn có Đào Yêu.
Bọn họ lại bị Cửu Tiêu điểm huyệt.
Lúc này Cửu Tiêu đứng lên, cầm lấy kiếm đi tới cửa, nhàn nhạt nói: “Sau này không được lại tùy tiện chạm vào thân thể ta, bất luận là đầu, ngực hay… chỗ ấy.”
Nói xong liền để cho tiểu nhị dẫn hắn đến gian phòng của mình.
Mà Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong chỉ có thể chua xót tùy ý để cho cảm giác tê rần lan khắp cơ thể.
Nhìn ra được lần này Cửu Tiêu thật lòng muốn giáo huấn bọn họ – huyệt đạo tới buổi tối mới tự động giải.
Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong đồng thời ngã trên mặt đất, mồ hôi nhễ nhại.
Vất vã thở gấp đứng lên, Mộ Dung Dật Phong căm giận nói: “Đúng là đồ nam đậu hũ, thật sự là quá hẹp hòi, không phải là sờ soạng xíu thôi sao, cùng lắm thì chúng ta để cho hắn sờ lại, làm gì mà tức giận như vậy?”
Đào Yêu rót chén trà, chậm rãi nói: “Xem ra hắn nhịn chúng ta lâu rồi.”
“Hắn nhịn chúng ta?” Mộ Dung Dật Phong bất bình: “Rõ ràng là hắn lẽo đẽo theo chúng ta, cả ngày cứ dính như cây mây, hỏi hắn cái gì cũng không trả lời. Ta dám cá hắn nhất định biết những người áo đen kia, nói không chừng còn biết rõ thân thế của nàng hơi cả nàng, chỉ là có chết cũng không mở miệng, khí thế bức người.”
“Nhưng nói thế thế nào thì dọc đường đi hắn đều bảo vệ chúng ta. Bất kể mục đích gì, cuối cùng cũng là thiện ý.” Đào Yêu giải thích.
“Nói không chừng hắn bảo vệ chúng ta là muốn tự tay giết chết chúng ta.” Mộ Dung Dật Phong híp mắt phân tích: “Trong truyền thuyết giang hồ, người an toàn nhất chính là người nguy hiểm nhất. Nói không chừng, nam đậu hũ đó chính là thủ lĩnh đứng sau.”
Đào Yêu nhẹ giọng nói: “Nhưng ta lại cảm thấy hắn đang giúp chúng ta.”
“Quên đi, nói không lại nàng.” Mộ Dung Dật Phong đứng lên, hoạt động gân cốt, nhớ vừa rồi mới bị điểm huyệt sống không được chết cũng không xong, ánh mắt liền bốc lửa: “Ta thề, hôm nào phải học thật giỏi công phu điểm huyệt này, sau này khiến hắn ngay cả đi tiểu cũng không cầm được.”
Vì để tăng cường độ tin cậy, hắn nắm chặt nắm đấm táng luôn vào tường.
Cũng không bao lâu, người ở căn phòng cách vách cũng đấm lại vào tường trả thù.
Mộ Dung Dật Phong nhất thời nổi nóng, không thể chịu nổi đả kích như vậy, vì thế liền giơ nắm đấm lên, mạnh bạo nện hai cái.
Chỉ tiếc người bên cạnh cũng chẳng phải người tốt lành gì, ngay lập tức báo thù, hung tợn nện lại ba cái.
Kết quả là hai người không ai chịu ai, không ngừng đánh ở hai bên bức tường.
Cả khách điếm liền nghe thấy tiếng vang “ Thùng thùng thùng”, càng lúc càng lớn, càng ngày càng tăng…
Cuối cùng, cái tường đáng thương yếu ớt không biết đã trêu chọc ai bị thủng một lỗ lớn.
Hai gã đối thủ rốt cục cũng giáp mặt.
Lại không ngờ bên kia lại là một mỹ nhân, vóc người cao gầy, lông mày đôi mắt sáng sủa, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, khuôn mặt lạnh lùng, mà lời nàng nói ra cũng lạnh: “Tên công tử bột kia, muốn chết sao?”
“Cô nương, ta chỉ biểu đạt chút tình cảm của mình trong phòng mình thôi, mạo phạm tới ngươi việc gì sao? Vì sao lại quấy rầy?”
“Biểu đạt thì biểu đạt, làm sao lại ở bên kia gào khóc thảm thiết? Gian phòng của khách điếm này cách âm không tốt, muốn rống gì thì về nhà mình rống đi.” Nàng kia lạnh lùng nói.
“Cô nương, thì ra ngươi cũng biết khách điếm cách âm không tốt, vậy vừa rồi sao vẫn còn ở bên kia vừa tắm vừa hát?” Mộ Dung Dật Phong nở nụ cười: “Tắm ba canh giờ, hát cũng hát đủ ba canh giờ, vừa chịu đựng sự tê dại của việc bị điểm huyệt, vừa chịu đựng ma âm của ngươi xuyên qua óc, ngươi nghĩ rằng chúng ta dễ sống lắm hở?”
Nàng kia khẽ híp đôi mắt đẹp lại: “Xem ra không thể tranh luận được.”
“Thế nào, muốn đánh nhau?” Mộ Dung Dật Phong bày ra bộ mặt “Tuỳ thời phụng bồi”.
“Không.” Cô gái kia chậm rãi lắc đầu: “Giết ngươi.”
Nói xong, nàng vung một cây roi tới, trực tiếp quấn lấy Mộ Dung Dật Phong, hắn lắc mình né tránh, nhưng roi dài kia giống như có mắt, vẫn một mực theo sát không nghỉ.
Thấy cô gái ra chiêu ác liệt, thủ đoạn sắc bén, không chút lưu tình, Đào Yêu cũng vội vàng chạy tới tương trợ.
Vì vậy, hai bên cách lỗ thủng lớn, ngươi xuất một chiêu ta xuấ