Polly po-cket
Đất Rừng Phương Nam

Đất Rừng Phương Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321804

Bình chọn: 7.5.00/10/180 lượt.

khiến tôi phát khiếp...

- Đi? Theo lão về nhà làm bữa cháo cho biết! - lão

nhướng mắt bảo tôi.

- Để lúc khác bác ạ? Bữa nay cháu bận trông quán

cho dì Tư... tôi kiếm cớ thoái thác.

-

Hê Hê! Mày trông cái chợ thì có, chứ trông gì quán!

- Thôi,

không thích ăn thì thôi. Không ai ép mày? - lão bước đi mấy bước còn quay lại

nhìn tôi, cười khà khà: - Chỉ lo chừng mày quen mùi rồi, không đợi mời, mày

cũng xách bát xách đũa chạy tới thôi!

Tôi

trở về quán nuốt vội ba hột cơm nguội, xem chừng cốc bát đĩa có suy suyển món

nào không, rồi quơ cái áo vét tông khoác vào người, đóng cửa quay ra chợ.

Tròi

đã xế. Mặt trời đã xuống ngang ngọn cây tràm bên kia bờ kênh. Ông cụ già bán

rắn vẫn còn ngồi dưới gốc cây bã đậu, tán lá xanh um ngả bóng đen trên mặt đất

Bọn con nít ban sáng bây giờ cũng không thiếu mặt đứa nào, đâu như còn có thêm

mấy thằng mới tới. Chúng chen nhau ngồi trước hai giỏ rắn, mặt mày nhem nhuốc, đỏ

lơ đỏ lửng vì bêu nắng, vì mồ hôi và bụi bặm. Đứa thì khoanh tay lên gối, dán

mắt vào những con vật bò sát kinh tởm đang ló đầu ra mắt giỏ, đứa thì cãi nhau,

tiếng nói tiếng cười chí chóe.

Ông

cụ già vẫn ngồi đó, tay chậm rãi nhồi thuốc lá vào nỏ tẩu: cán tẩu vừa dài vừa

quăn queo trông rất lạ.

Gương

mặt ông khoáng đạt, rất dễ mến. Làn da rám nắng hun hun màu đất thó vẫn còn

căng ra như da mặt người trẻ, chỉ đôi khóe mắt và trên vầng trán cao là có xếp

mấy đường nhăn. Râu ông không dày lắm, nhưng chắc như rễ tre và đen nhánh. Đôi

mắt to, sáng quắc, núp dưới cặp chân mày rậm đen. Khi ông cắn tẩu thuốc vào

mồm, môi dưới hơi trễ ra, méo xệch một bên vì khối nặng của cái tẩu hình thù kỳ

dị và hơi to quá cỡ, thì trông ông như có vẻ dữ tợn.

Tôi

ngồi sát vào gốc cây, bên ông cụ già lực lượng ấy. Bộ quần áo bà ba đen đã bạc

thếch vì dãi dầu nắng mưa sương gió của ông còn mang nguyên mùi hăng hăng của lá

cỏ cây rừng tận những vùng đất hoang sơ, và mùi khói nồng lửa bếp trong chiếc

thuyền con lưu động.

Thấy

tôi mới tới, thằng bé lùn lùn béo ục ịch hất hàm nháy mắt tôi, rồi ngó vào giỏ

rắn:

-

Sợ không?

Tôi cười, không đáp. Nói sợ thì nó chê mình nhát,

mà nói không thì không đúng.

-

Ê, nó sợ rồi tụi bay ơi! - một đứa lập tức kêu lên.

Hình

như ông cụ già không biết có đám trẻ nhỏ ngồi chung quanh. Đôi mắt to, đen

nhánh đăm đăm nhìn vào khoảng không trước mặt. Không biết ông đang nghĩ gì.

Bọn

trẻ nhỏ thấy ông dễ dãi, không rầy la gì, và nhân có tôi mới tới, chúng muốn tỏ

ra bạo dạn hơn nên càng nghịch tợn. Chúng nheo mắt, thè lưỡi, có đứa con giả vờ

toan thò tay vào giỏ lôi rắn ra để ném vào tôi. Mỗi lần có đứa trẻ nào nhích

lại gần giờ rắn thì con chó săn nằm bên chân chủ lại nhổm dậy, vươn cổ ra nhe

răng gừ gừ. mấy tiếng. Rắn quấn nhau trong giỏ nằm im nhưng nghe tiếng chó gừ,

những con rắn đang ló đầu ra mắt giỏ vội giật mình rụt vào, uốn éo cựa quậy làm

cho rắn lớn, rắn bé trong giỏ chuyển lung tung. Mấy đứa lì lợm nhất, cởi trần

truồng ngồi chầu hẫu gần bên giỏ rắn, liền co chân bật ngửa ra sau. Chúng nó

cười hí hí một cách khoái trá. Nhưng cũng có đứa ngồi ở xa hơn lại mếu máo muốn

khóc. Thằng bé lùn lùn béo ục ịch cầm cái que nhổm tới nhổm lui, quơ quơ ra bộ

sắp chọc vào giỏ. Con chó săn lại vươn cổ ra gừ...gừ... mấy tiếng.

Lác

đác có vài chiếc xuồng cập bến, họp buổi chợ chiều. Năm ba người đàn ông cởi

trần, áo vắt vai từ trong dãy tiệm đi men ra, dừng lại dưới bóng cây bóng mát.

Trời

oi quá! Chiều rồi mà nắng vẫn chói chang. Không một làn gió động. Những chiếc

lá bã đậu như dán chặt lên nền trời, tôi ngửa cổ nhìn lên đến mờ mắt vẫn không

tìm ra một chót lá nào nhúc nhích.

-

Tàu bay bà con ơi - một người đàn ông bỗng hốt hoảng kêu lên, nhón nhắc ngóng

chung quanh.

- Im? Để nghe coi nào! Im nghe chứ.

Mọi người nín lặng. ông cụ già bán rắn nhấc

cái tẩu thuốc ra khỏi miệng, ngó xuống chân, cười mủm mỉm.

Tiếng vu vu của một con ong bầu đít vàng bay

trong vòm nhánh lá rậm rịt, nghe hệt tiếng máy bay.

- Mồ tổ con ong. Làm người ta giật mình -

người đàn ông kêu lên ban nãy nhăn nhó nói một câu chữa thẹn.

Từ hướng biển Đông dậy lên những tiếng ầm...

ầm... nối nhau, nghe rung rinh cả chân trời.

- Chắc là tàu giặc, bà con ơi!

- In như máy bay ném bom

chứ!

- Mình nghe giống tiếng

sấm...

- Để nghe mà... Làm gì mà oà lên như giặc tới

vậy?

Mấy người đàn ông cãi nhau một chốc rồi kẻ

ngồi xuống gốc cây cầm áo quạt phe phẩy, người đi tới đi lui trong bóng râm

hừng hực hơi bóng từ mặt đất xông lên, lặng lẽ không nói gì nữa. Thằng bé lùn

béo ục ịch bỗng nhổm dậy.

- Tàu giặc, các chú ơi?

Nghe ì... ì... đấy.

- Thằng con nít, đừng có nói bậy. Bộ mày ở

ngoải vô sao mà nói đó là tàu? - người đàn ông tóc chơm chởm như gai trừng mắt

quát.

Raà... ầ ầm? Rầm...? Rầm.:: Rầm... ầ... ầm!

Bốn tiếng nổ bất thần nghe điếc tai. Những tiếng nổ chát óc, rền rền như tiếng

súng đại bác, gần làm. Đám con nít thét lên, cắm cổ chạy túa đi. Mấy người đàn

ông kia, có người cũng quýnh quáng toan chạy, nhưng cũng có người vẫn đứng yên

nghe ngóng. Tôi quen tiếng súng