
ởng hắn
sẽ nhảy xổ vào bóp họng tôi ngay. Nhưng hắn vẫn đứng nguyên đấy và đưa mắt nhìn
mụ vợ, rõ ràng là hắn đang chờ mệnh lệnh mụ ta giống như một con chó săn chờ
lệnh chủ.
Trong lúc ấy, tôi đã kịp đủ thì giờ trấn
tĩnh. Lúc bấy giờ tôi cũng không hiểu tại sao mình lại tỉnh táo được như vậy...
Tôi gãi tai, cười và nói cách hồn nhiên:
- Thím viết đẹp quá! Chữ đẹp như cắt ấy, mà
lại không kẻ dòng... Đẹp hơn cả chữ anh Sáu tuyên truyền
- Mày đọc rồi à? - mụ ta
trố mắt hỏi, cố nén giận dữ.
- Đọc từ nãy giờ... mà thím viết thứ chữ Tây
chữ u gì, cháu không hiểu được. Cháu chỉ đánh vần quốc ngữ bập bẹ và đọc được
con số từ một đến một trăm thôi. Nhưng phải đánh vần lâu lắm kia.
Con mụ thở phào một hơi nhẹ nhõm:
- Con nít đừng có nhìn lén, đừng xem trộm khi
người lớn đang viết, nhớ không. Vậy là kém lịch sự và vô phép.
Tôi cười hì hì ra vẻ nhận lỗi:
- Cháu đến thay bát nước sôi cho thím chứ.
Tại chữ thím viết đẹp quá, cháu cứ mải xem... Cháu đâu có dè thím rầy! Mọi khi,
anh Sáu tuyên truyền viết, cháu đứng sau lưng coi mà ảnh chẳng rầy la gì...
- Ừ, thôi. Thay bát nước khác đi! - mụ ta
chớp chớp mi mắt, cười với tôi... - Qua ghi các món tiền người ta mua chịu mà.
Viết bằng chữ quốc ngữ mới, em không đọc được đó thôi. Đây này - mụ ta vừa nói
vừa chìa mảnh giấy đến bên ngọn đèn - con số 15 nầy là người ta thiếu qua mười
lăm đồng... Con số năm này là năm ngày nữa họ sẽ trả.
- Cháu biết! - tôi tươi cười.
Con mụ càng cố ý đánh lừa tôi bằng vẻ thành
thực thì tôi cũng mượn màu thành thực để lừa lại nó. Trong khi ừ ào với mụ ta,
tôi đã đọc nốt những dòng chữ cuối: tấn công tốt nhất vào khoảng bốn giờ sáng.
Trạm canh gác chỉ có bốn đứa: hai súng ca-líp 12. Bắt sống. Trời mưa to, có thể
núp trong mưa. tắt đường ruộng bất thần đánh vào ban ngày.
Thay bát nước xong - không hiểu sao bây giờ
tay có hơi run - tôi cố trấn tĩnh bằng cách đứng lại nói với mụ ta một câu tróc
khi quay vào bếp.
- Thím đừng mách dì Tư, dì Tư mắng cháu tội
nghiệp?
- Ừ, không mách đâu. Vào xem nồi cháo được
chưa...
Tôi không nhìn Tư Mắm nhưng tôi biết Tư Mắm
đang cười. Tôi vào đến cửa bếp, còn nghe hai tiếng thở phào ra cùng một lúc của
đôi gián điệp vườn này, và tôi biết chắc chắn rằng chúng đang nhìn theo tôi
không phải bằng nhũng cặp mắt đầy hoảng hốt và dữ dội như ban nãy.
Dì Tư Béo đã tắm xong,
vào ngồi bên chõng rũ tóc ra cầm quạt quạt cho khô tóc.
- Trời oi quá! Tắm rồi mà
mồ hôi cứ vã ra như chưa tắm!
Thấy con mụ vẫn cắm cúi viết, dì Tư Béo hỏi:
- Bữa nay người ta mua chịu nhiều lắm sao.
Ghi gì mà hết tờ nọ tới tờ kia vậy?
- Cũng chút đỉnh thôi... Biên các số tiền chi
tiêu lặt vặt ấy mà? Mà cũng xong rồi đấy. Thôi, dọn cháo ra ăn chơi đi, dì Tư.
- An ơi, lau mâm bát đi, con? - dì Tư Béo gọi
vọng vào bếp, bảo tôi.
Tôi vừa toan nhấc nồi cháo xuống, bỗng nghe
dì nói tiếp:
- Ngày nào cũng biên chép nhiều như vậy, bảo
thằng bé nhà tôi nó viết hộ cho. Nó tốt chữ lắm đấy!
Không biết qủy ma nào giật lưỡi bà ta, mà bà
ta ngứa mồm ngứa miệng nói ra làm gì điều đó. Tôi nghe con mụ vợ Tư Mắm
"à" lên một tiếng, và mụ ta bưng cốc rượu uống ừng ực một hơi. hình
như mụ ta đang xoay xoay cái cốc trong tay, nghĩ ngợi gì lung lắm, vì sau một
hồi lâu, tôi mới nghe tiếng cốc dằn hơi mạnh xuống bàn.
- Thằng bé mới mười bốn mười lăm tuổi gì đó
mà đã đỗ phi-ca" rồi đấy! "Biết đâu chùa rách Phật vàng... Ai hay
trong quán ẩn tàng kim luân" (2 câu trong truyện thơ lục vân tiên). Coi nó
lèng quèng vậy mà chữ Tây đọc giòn như bắp rang đó. Hôm nọ nó cầm tờ báo Tây
đọc vách vách, còn cắt nghĩa cho thằng Sáu tuyên truyền nghe nữa chứ!.
Tôi nghe bà chủ quán nói một hơi như vậy, túc
muốn điên lên. Trời ơi! Tôi có đọc báo Tây và dịch nghĩa dịch ý cho anh Sáu
tuyên truyền hồi nào đâu mà bà ta bỗng dưng hứng khẩu khoe tướng lên như vậy?
Mà bà ta đã quả quyết như vậy rồi thì tôi còn hòng chối cãi làm sao. Tôi làm
sao thoát khỏi tay bọn chúng mà chạy đến báo cho anh Sáu tuyên truyền hay được
Tôi đứng im để hết tai ra nghe ngóng, nhưng mạch máu cứ đập trong tai làm tôi
không còn nghe gì rõ.
Không thấy vợ chồng Tư Mắm nói gì, bà ta trỗi
giọng:
- Bé thế mà đỗ "phi-ca" thì giỏi
lắm?... Ngày xưa có một ông giáo "phi-ca" mê tôi lắm, nhưng duyên
trời không định...
Từ quán đến chợ thì xa. Ngược lên, đến xóm
Tràm nơi trung đội Cộng hòa vệ binh đóng lại càng xa hơn nữa! Tôi mà chạy đi,
nhất định Tư Mắm sẽ giết tôi ngay giữa đường. Không làm cách nào bịt mồm bà chủ
được, tôi đành liều thôi. Hai tay run lập cập, tôi lần trong bóng tối, tháo
miệng túi da beo ra để cho dễ rút con dao găm, rồi cứ để nguyên cả bao da nhét
vào bên trong thắt lưng, phủ vạt áo vét tông ra ngoài cho khuất cán. Tôi không
thể chuẩn bị trước những câu trả lời với bọn chúng. Biết thế nào được mà chuẩn
bị? Tới đâu sẽ ứng phó tói đấy! Nếu chúng giở trò hành hung thì tôi sẽ sử dụng
tới con dao.
Ngoài kênh đã không nghe một tiếng chèo. Cũng không một ông khách rượu nào
tới quán. Sao mọi đêm, bọn họ khép tới một lúc năm bảy người, tấp nập
h