
.
Giản Tư
cụp mắt, cố gắng hoàn thành xuất sắc vai diễn để làm cho toàn thân run
rẩy một cách tự nhiên. Thật buồn cười, bây giờ cô lại phải diễn kịch xem ai tỏ ra đáng thương giỏi hơn với một bà già. Cô căm hận khuôn mặt giả
tạo tột độ của Triệu Trạch, căm hận sự độc ác đang từng bước áp sát của
bà ta.
Giản Tư chợt dấy lên suy nghĩ, Triệu Trạch làm những
chuyện này không chỉ đơn thuần là vì tình yêu với con trai, mà nhất mực
muốn dồn cô vào đường chết. Đột nhiên cô cảm thấy mình không sợ gì cả.
Thì ra từ trước đến nay, điều mà cô lo sợ chỉ là… đánh mất Hề Thành Hạo. Về điểm này anh ta rất giống mẹ mình, bề ngoài lúc nào cũng khoác một
lớp áo thấu tình đạt lý, che phủ lên tất cả những xấu xa lạnh lùng trong lòng. Cô còn sợ đánh mất anh sao?! Năm năm trước lúc anh ta quay đầu đi thẳng, cô đã thật sự mất anh! Trong cuộc hôn nhân ngọt ngào này, cô
tưởng mình đã mê hoặc được anh, đã khiến anh gục ngã trong vòng tay ngọt ngào đắm đuối của mình. Nhưng ba chữ “Người một nhà” Triệu Trạch vừa
nói và sự im lặng đồng tình của Hề Thành Hạo đã khiến Giản Tư lĩnh hội
sâu sắc một điều – thì ra chính cô mới là người bị mê hoặc!
Bọn bọ là người một nhà, nhưng cô thì không! Vĩnh viễn không! Tháng mười một, tiết trời vô cùng lạnh lẽo. Ngoài đường, gió thốc từng
cơn nhói buốt, cái lạnh len lỏi luồn vào từng nếp áo. Điều hòa trong
quán cà phê phả ra những luồng gió ấm áp. Giản Tư chỉ mặc một chiếc áo
cao cổ mỏng dính ngồi bên cửa sổ, đối ngược với những người ngoài đường
quần áo lù xù dày cộp. Cô đùa nghịch cốc cà phê trong tay, đây là chiếc
cốc mug-cup rất thú vị, thuộc dạng cốc đôi. Cốc của cô in hình một cô
gái đang thả diều, dây diều rất dài, nhưng không thấy cánh diều đâu.
Trên cốc dành cho khách nam là hình một chàng trai đang ngẩng đầu nhìn
cánh diều trên trời, dây diều thấp thoáng ở một nơi xa xôi, vừa hay nối
liền với bức hình trên cốc của Giản Tư.
Cô rất thích những món
đồ nho nhỏ thú vị như thế. Một lần, Hề Thành Hạo vô tình phát hiện ra
chỗ này liền đưa cô đến, quả nhiên cô đã phải lòng nơi này ngay lập tức. Lúc này, chiếc cốc có hình chàng trai đang ngẩng đầu nhìn cánh diều
trên trời được Hề Kỷ Hằng cầm trên tay.
Hề Kỷ Hằng vốn danh xưng sát thủ phong lưu, nhưng lại không phải sành sỏi và tâm lý đến mức biết quan tâm đến những sở thích nho nhỏ của các cô gái. Xét về mọi phương
diện, bao gồm cả việc lấy lòng phụ nữ, anh đều bị ông anh họ bỏ xa đến
vài bậc. Hề Kỷ Hằng chỉ trầm ngâm uống cà phê, đối với anh, chiếc cốc có hình dạng như thé nào, khung cảnh có lãng mạn ra sao cũng chẳng có gì
quan trọng.
“Tư Tư.” Anh đặt cốc xuống, ánh mắt lấp lánh sáng,
nhưng không hẳn là vui. Đây là lần đầu tiên Giản Tư chủ động hẹn anh,
nên anh thấy hơi lo lắng về sự bất thường này.
“Sau này chúng ta đừng gặp nhau, anh cũng đừng đến tìm tôi nữa.” Giản Tư khẽ vén lọn tóc
dài rơi trên vai. Hiện tại cô không đi làm nữa nên để mái tóc buông lơi
tự nhiên đầy quyến rũ. Phía sau tai cài một chiếc kẹp tóc rất mực tinh
xảo. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi, Hề Kỷ Hằng cũng biết cái giá của
chiếc kẹp được nhập khẩu từ Ý đấy không phải là ít.
Anh nhìn
Giản Tư, lúc cô mới kết hôn anh đã từng bát ngờ trước vẻ đẹp của cô,
không ngờ sau khi trang điểm có lại trở nên xinh đẹp gấp bội phần.
Trước câu nói tuyệt tình của cô, Hề Kỷ Hằng chỉ cười cười: “Muốn vạch rõ ranh giới? Chẳng phải Thành Hạo hoàn toàn tin tưởng hai chúng ta không có gì sao?”
Giản Tư ngọt ngào cong môi, nhưng ánh mắt lạnh lẽo thấu
xương: “Không phải thế, giữa chúng ta thì có gì cần vạch rõ ranh giới
chứ, chỉ là không cần phải gặp nhau nữa thôi.”
Hề Kỷ Hằng sững
sờ nhìn Giản Tư, anh không chắc chắn cô đã biết được những gì. Liệu cô
đã biết được âm mưu giữa Triệu Trạch và anh chưa? Vì thế anh chỉ im
lặng.
“Kỷ Hằng, tôi thật rất muốn biết, anh giúp đỡ bác gái anh
thế, bà ta sẽ cho anh lợi lộc gì?” Cô tròn mắt, hàng mi khẽ lay động, vẻ duyên dáng rất riêng của cô làm tim anh rung động, nhưng Iời chất vấn
lại khiến con sóng trong tim anh đóng băng ngay tức khắc.
“Cô biết rồi à?” Lòng bàn tay anh toát ra một lớp mồ hôi lạnh dù anh vẫn cố cười gượng, tỏ ra bình tĩnh.
Giản Tư cười, hình như hơi đắc ý: “Ừ. Tôi còn tự tạo ra một số góc chụp rất
mờ ám cơ, ví dụ quệt kem lên mặt, giúp anh lau mồ hôi, cầm tay anh băng
qua đường, vân vân… Nếu không thì bác gái anh đã chẳng thấy có thu hoạch lớn mà muốn vạch trần ngay tức thì.”
Hơi lạnh trong tim anh dần chui lên khóe mắt “Những lúc đó đều là cô cố tình sao?” Giọng điệu của
anh nhuốm mùi phẫn nộ, cô có biết lúc thấy kem dính trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô và anh dịu dàng đưa tay lau cho cô, lòng anh đã xốn xang đến
nhường nào? Lúc cô nhón chân lau mồ hôi trên trán anh, anh đã phải khổ
sở thế nào mới chế ngự được ý muốn hôn lên đôi môi hồng tươi kia? Cô có
biết lúc bàn tay nhỏ của cô nằm yên trong tay anh, ngoan ngoãn để anh
dẫn qua đường, anh đã khao khát được che chở cho cô mãi mãi? Anh cứ
tưởng những cử chỉ “bất giác” này của cô đã vô tình bộc lộ tình cảm cô
dành cho anh, anh đã vì thế