
đạp
anh một cái, anh cố tình giả bộ ngã lùi về sau, tuột ra khỏi người cô,
sau đó không đợi Giản Tư kịp chạy trốn, anh liền đè tới, tấn công sâu và mạnh đột ngột. Cô rên lên một tiếng đau đớn. “Tư Tư… Đừng dày vò anh
nữa.” Anh hổn hển nói, chuyển động mãnh liệt, nhấc chân cô lên, cô đã
cam chịu thất bại, nhẹ nhàng quấn chặt eo anh, anh cười ngọt ngào trong
niềm khoái cảm tuôn trào: “Ngoan lắm.”
Sau cơn đê mê, anh nằm
dài nhìn người vợ vẫn đang chìm đắm trong cao trào, cười hì hì nói: “Thì ra vợ chồng ‘cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường’ là như thế này
đây.” Cô loáng thoáng nghe thấy lời anh, tức muốn ói máu, quyết tâm làm
lơ, mặc kệ anh tươi cười đi tắm, mặc quần áo rồi bước xuống lầu.
Giản Tư lãnh đạm đứng dậy bước vào nhà tắm, rửa sạch đống hỗn độn anh lưu
lại bên trong cơ thể, khuôn mặt vô cảm không còn sót lại bất kì nét ngọt ngào đáng yêu nào nữa. Người anh thích là cô nàng thỏ ngọc thích nhõng
nhẽo… anh nói đúng, đó không phải là cô. Sau màn “tỏ tình” cuồng nhiệt
như thế, một cô nàng thỏ ngọc tuyệt đối sẽ không bao giờ khắc cốt ghi
tâm mối hận từ một tiếng hừ nhạt khiêu khích và cả mối hận từ người
chồng đã cho Chương Duệ cơ hội sỉ nhục mình. Cho dù cô nàng thỏ ngọc đó
có ôm hận, cũng không nảy sinh ý niệm trả thù. Nhưng cô thì có.
Lúc đứng trước Tổng công ty Gia Thiên gọi điện cho Hề Kỷ Hằng, trời bỗng
nhiên lất phất vài bông tuyết, không gian càng thêm lãng mạn. Giản Tư
mặc áo khoác ngắn lông báo màu trắng, kiểu dáng nho nhã, trên tay là một chiếc ví cầm tay hàng hiệu cao cấp, lộng lẫy mà khiêm nhường. Nhìn cô
như nàng công chúa đến từ vương quốc Mộng Mơ, nhưng dường như nàng công
chúa ấy không nhận thức được vẻ kiều diễm của mình, chỉ mỉm cười ngọt
ngào và lơ đãng.
Không nhận thức được ư? Cô nhận thức được một
cách rõ ràng. Đám con gái ra vào Tổng công ty Gia Thiên không thể không
nhận ra sự đắt đỏ của các món đồ trên người và trên tay cô. Nụ cười ngọt ngào nhã nhặn mà cô cố nặn ra là nhầm che đậy cho sự châm biếm trong
lòng. Từ trước đến nay cô hiểu rõ hơn ai hết tốc độ loan truyền của “Lời đồn” “Tin nhảm” khủng khiếp đến chừng nào. Năm đó bố cô vì sao mà chết, rồi việc cô đi nạo thai… cứ tưởng những bí mật chưa từng nói ra sẽ
không bao giờ bại lộ, nhưng ba ngày sau khi bố mất, nó đã trở thành đề
tài bàn tán sôi nổi của những người hàng xóm.
Có lẽ Hề Kỷ Hằng
đã vội vàng chạy ra đây, cũng có thể anh không định nói nhiều với cô, vì thế anh không mặc áo khoác, bộ âu phục mỏng nhìn rất phong độ, khiến
người đối diện phải sững sờ. Giản Tư lại lo lắng nắm tay anh hỏi: “Có
lạnh không?”
Hề Kỷ Hằng không nói gì, cũng không rút tay ra, chỉ lặng thinh cúi đầu nhìn Giản Tư. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô trang
điểm cầu kì, trang phục rất hợp với cô, như thể trời sinh ra Giản Tư đã
là một nàng công chúa. Lúc nhìn thấy cô đứng im lặng trong màn tuyết
mỏng qua cánh cửa kính đại sảnh tầng một, anh đã muốn quay đầu bỏ chạy,
vẻ đẹp của cô càng ngày càng khiến anh ngạc nhiên. Anh hiểu rằng vẻ đẹp
lộng lẫy này sẽ đâm vào lòng anh như dao nhọn, dù vậy… anh vẫn muốn lại
gần nó.
“Cô lại định làm gì nữa?” Anh hỏi, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lẽo chua chát.
“Đừng đứng ở đây.” Cô hài lòng liếc nhìn vẻ mặt tò mò và bất ngờ của những
nhân viên đi ngang qua, đám con gái đi chậm hẳn lại dán mắt vào cô. Có
lẽ bọn họ không biết cô là ai nhưng Giản Tư tin rằng, Chương Duệ sẽ
nhanh chóng biết tin một cô gái xinh đẹp ăn bận cao quý đang có cuộc tâm sự thân mật với Hề Kỷ Hằng. Cô kéo Hề Kỷ Hằng bước tới góc khuất hẻo
lánh giữa Tổng công ty Gia Thiên và tòa nhà phụ cạnh đó.
“Anh có thích Chương Duệ không?” Trong con hẻm nhỏ hẹp chia cách hai tòa nhà lớn, Giản Tư mỉm cười nhìn Hề Kỷ Hằng.
Hề Kỷ Hằng nhìn cô một lát, rồi cười nhạt: “Cô ta đã đắc tội với cô như thế nào?”
Giản Tư nghiêng đầu nhìn anh, bộ dạng rất dễ thương, hình như đang cười anh
biết rồi còn hỏi. Vì sao Chương Duệ lại xuất hiện bên cạnh Hề Thành Hạo, sao anh có thể không biết chứ? Anh vốn cũng là đồng minh của họ mà.
Cái nhìn của cô làm Hề Kỷ Hằng mất tự nhiên, mím môi, phì cười, xem như
thầm thừa nhận: “Cô làm thế này cũng sẽ làm tổn thương đến Thành Hạo.”
Anh lãnh đạm khoanh tay, giễu cợt hỏi: “Anh ấy cũng đắc tội với cô sao?”
Giản Tư mặt không biến sắc, gật đầu nói: “Đúng! Anh ta cho Chương Duệ cơ hội chọc giận tôi.”
Ánh mắt Hề Kỷ Hằng tối dần. Sự thay đổi lớn nhất của Giản Tư, chính là
không còn nhìn thấy những việc tốt mà người khác làm cho cô.
Chương Duệ lặng lẽ áp sát, không để lại một tiếng động. Nhưng cô quên mất một
điều, thời tiết giá rét, cô trốn trong góc tường, làn khí trắng thở ra
tử miệng bị gió thổi vào tầm mắt của Hề Kỷ Hằng và Giản Tư, giống như
chiếc đuôi hồ ly bị lộ ra ngoải. Giản Tư mỉm cười với Hề Kỷ Hằng, kịch
hay bắt đầu rồi.
Cô đột ngột lao vào lòng Hề Kỷ Hằng, miệng gấp
gáp nói ra những lời chan chứa tình cảm: “Kỷ Hằng… em nhớ anh. Muốn đến
tìm anh từ lâu rồi, nhưng… nhưng mà… đến hôm nay em mới có cơ hội. Hôm
nay Thành Hạo đi công tác xa…” Những lời chưa nói ra n