
ó
được, cô liền khó có thể chịu đựng.
Có vết son môi. . . . . .
Cô yên lặng giặt quần áo của chồng, ngoài ý muốn phát hiện có vết son môi
trên áo sơ mi, nhưng cô cũng không có bao nhiêu cảm xúc phập phồng,
chồng của cô cho dù có cỡ nào giữ mình trong sạch, cũng sẽ có phụ nữ ôm ấp yêu thương, cô không phải là không biết, không có Diệp Cần này, cũng sẽ có Diệp Cần thứ hai, mặc dù cô khó tránh khỏi chịu chút ghen tị,
nhưng cũng không so sánh được sự khó chịu trong lòng cô.
Lòng của cô ngã bệnh rồi, cô giống như một người vợ thiếu hụt cảm giác an toàn,
cố gắng nghĩ đòi sự vui sướng của chồng, muốn đạt được sự coi trọng của
anh nhiều một chút, nhưng làm sao làm cũng không biện pháp lấy được tình yêu của anh, cảm giác thất bại càng lúc càng sâu.
Cô thật sợ hãi khi đòi hỏi tình yêu của anh đối với mình như vậy, đến cuối cùng sẽ
chọc cho anh chán ghét, thật sợ hãi nếu là có một ngày, người bạn gái
trước anh yêu xuất hiện ở trước mặt anh, anh sẽ cùng người bạn gái cũ
khôi phục lại tình cảm.
Cô bị bệnh, bệnh thật là nghiêm trọng,
tiếp tục như vậy, cô có thể hay không sẽ hận anh? "Cô lại gọi tới, tôi
liền để cho cô mất hết đi!" Giang Thánh Tu căm giận cúp điện thoại,
hướng về phía vợ đang đi ra phòng tắm nói: "Anh gặp phải một người bị
bệnh thần kinh, cô ta là thư ký của một khách hàng, biết rõ anh đã kết
hôn, ngày hôm qua còn cố ý ngã nhào, ở trên áo sơ mi của anh lưu lại vết son môi. Tâm Đồng, nếu là cô ta có gọi điện thoại tới quấy rầy em...em
nhất định phải nói với anh."
"Bệnh thần kinh. . . . . ." Có một
ngày cô có thể hay không biến thành một người bệnh thần kinh trong miệng anh? "Tâm Đồng. . . . . ." Giang Thánh Tu nhận thấy được vợ anh lại mất hồn, lo lắng vỗ gương mặt của cô.
Gần đây cô rất không tốt, rất
dễ dàng không yên lòng, không biết lại ưu phiền những thứ gì, cô thậm
chí tại một lần lúc bọn họ đang thân thiết đột nhiên đẩy anh ra, để cho
anh không tìm được manh mối, anh không hiểu, không khí không phải rất
tốt sao? Tại sao cô không cần? Lục Tâm Đồng mỗi lần bị anh đụng chạm
lấy, lại phản xạ tính đẩy ra tay của anh.
Giang Thánh Tu bị đả kích lớn đi tới trước mặt cô, không biết mình làm gì sai.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Cô rũ xuống con mắt, chột dạ không dám đối mặt anh, núp ở sau lưng tay càng thêm phát run . Cô làm cái gì a, cô làm sao sẽ
đẩy anh ra, cô nổi điên làm gì. . . . . .
"Ngay cả đụng chạm của
anh cũng làm cho em chán ghét sao?" Là bởi vì cái đó thư ký khách hàng
đó dây dưa anh, khiến cho cô cảm thấy rất không có cảm giác an toàn sao? Anh đoán chỉ có thể như vậy.
“Không phải vậy, em chỉ là . . . . .” Cô không nói ra miệng, cô làm sao có biện pháp nói ra, chỉ cần nghĩ
đến anh đối với cô chỉ có chung thủy, cô vĩnh viễn đều không chiếm được
tình yêu của anh, cô sẽ lo lắng suy nghĩ miên man, trong lòng anh có
phải hay không vẫn thích bạn gái trước, bởi vì như thế, thân thể của cô
mới có thể theo bản năng bài xích nụ hôn của anh, cái ôm của anh.
Mà cô lần lượt cự tuyệt anh, đến cuối cùng nhất định sẽ bị anh chất vấn,
cô không phải ghét anh mà khó có thể chịu bị anh đụng chạm, cô không
muốn làm cho anh thất vọng.
Nhưng, cô lại không có thể ra sức đi
thay đổi mình, tâm tình của cô xuống thấp đến bất trị, chồng của cô
không thương cô, cô còn có biện pháp chịu được, còn có thể dựa vào lời
nói anh vĩnh viễn sẽ không phản bội lại cô, đơn thuần nhiệt tình làm vợ
của anh, nhưng chồng của cô nếu là yêu người khác, hạnh phúc hôn nhân
căn bản của cô cũng không bền chắc. . . . . .
Càng hỏng bét chính là, bọn họ không có đứa con. . . . . . Nếu như có con, có lẽ cô còn có
thể vì duy trì cái nhà này, thử cố gắng một chút nữa, mà không có bầu,
cô lại vô pháp cùng anh có quan hệ xác thịt, một chút cũng không cách
nào tưởng tượng viễn cảnh tương lai hạnh phúc của bọn họ, tiếp tục như
vậy nữa, bọn họ sẽ biến thành như thế nào? Cô chỉ sẽ không ngừng đoán mò tim của anh, càng lúc càng tự ti, mà anh cũng sẽ không cách nào dễ dàng tha thứ cô cự tuyệt, cô né tránh, trở nên chán nản cô, hôn nhân của
bọn họ một ngày nào đó sẽ đi đến cuối thôi. . . . . .
Cô không nghĩ, không muốn nhìn thấy cảnh bọn họ từ vợ chồng ân ái lại trở thành vợ chồng bất hòa a!
"A Tu, chúng ta. . . . . . ly hôn đi!" Cô che mặt, bi thương mà nói, không ngờ có một ngày cô sẽ nói ra hai chữ “ly hôn” này, lòng của cô liền
giống bị vạn mũi tên bắn đến đau đớn.
Cô tình nguyện bây giờ ly
hôn, cũng không nguyện cùng anh đi tới kết thúc đối phương oán hận lẫn
nhau, không thể không kết thúc cục diện hôn nhân này.
Quá đột
nhiên, Giang Thánh Tu tim thót lại, lại giả vờ như rất bình tĩnh nói:
"Em không phải là nói em cả đời cũng sẽ không ly hôn với anh sao? Lời
như thế không nên tùy tiện nói, anh sẽ không cẩn thận mà tưởng thật . . . . . ."
"Em là nghiêm túc, chúng ta ly hôn đi, em thả tự do cho
anh." Lục Tâm Đồng dũng cảm đón lấy tầm mắt của anh, quyết tâm làm ra
quyết định, rõ ràng rất không bỏ được, nhưng lại không thể không chặt
đứt, cô không cho là bọn họ còn có tương lai.
Giang Thánh Tu sắ