XtGem Forum catalog
Đẻ Mướn

Đẻ Mướn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324321

Bình chọn: 9.5.00/10/432 lượt.

tỏ vẻ tán thành, nào ngờ

cánh tay mẹ Trần Quang vung lên, cánh tay theo ánh sáng lấp lánh lấy

điện thoại từ trong túi xách ra, vừa nhấn nút gọi vừa nói, “Cô đợi đấy,

chồng tôi lập tức đến ngay, chồng tôi chính là…” Cô dừng lại, đầu dây

bên kia hình như đã được nối, “Cô là con hồ ly tinh nào đó? Mau gọi

chồng tôi nhận điện thoại! Hắn có nghĩ gì đến con nữa không?!”

Hồi lâu hình như mới ý

thức được gì đó, quả quyết nhấn nút tắt điện thoại, vẻ mặt hơi cười cười nhìn về phía Tân Đồng và Lương Điềm, giọng điệu vẫn cứng rắn như cũ,

“Không cần nói xin lỗi, phải bồi thường tiền, nhìn cô cũng không giống

hạng có tiền cho lắm, bồi thường 2 ngàn tệ là được, đủ cho Quang Quang

nhà tôi mua chiếc xe ô tô nhỏ để chơi.” Cô ta đánh giá Tân Đồng, ra vẻ

thương hại.

“Mẹ, con không muốn xin lỗi.” Nam Hợp lắc đầu nguầy nguậy, thái độ còn cứng rắn hơn cả mẹ của Trần Quang.

Tân Đồng ngồi xổm xuống, “Vậy con nói cho mẹ biết, tại sao con lại đánh bạn Trần Quang?”

“Bạn ấy, bạn ấy nói con không có mẹ, rõ ràng con có mẹ mà.” Nam Hợp cực kỳ tủi thân, chậm rãi nói ra nguyên nhân.

“Vì chuyện này à?” Tân

Đồng dở khóc dở cười, “Vậy sao con không đợi mẹ đến đón con, rồi con dẫn mẹ cho bạn ấy xem, không phải là được rồi sao?”

Tư duy của con nít đơn giản nhưng lại phức tạp.

“Bạn ấy còn nói, còn nói

tệ hơn nữa.” Trong mắt Nam Hợp lập tức đỏ lên, hét lên với Trần Quang

đến khàn cả giọng, “Mình và mẹ giống nhau mà, mẹ mình là mẹ mình, không

phải là mụ phù thủy.”

Chỉ là mẹ tìm thấy mình chậm một chút mà thôi.

Mắt Tân Đồng và Lệ Nam Hợp to tròn giống hệt nhau, đồng loạt nhìn về phía cậu bé có vẻ chột dạ đang trốn sau lưng mẹ cậu.

Lát sau, Trần Quang mới

ngượng nghịu bước ra từ sau tấm lưng phì nhiêu của mẹ cậu, hai tay vặn

lại một chỗ, vặn xoắn như cái bánh quai chèo, “Xin lỗi bạn, cô, cháu

không nên nói cô giống dì ghẻ của công chúa Bạch Tuyết.”

Chỉ là cậu có hơi ganh tỵ với Nam Hợp, vì mẹ Nam Hợp tự làm cơm hộp cho cậu, cơm được nắn thành

hình con gấu, trứng gà cũng có hình trái tim, còn có rau củ cắt thành

từng khối, bày đầy ắp trong hộp, nhìn rất đẹp. Từ xưa đến giờ mẹ chưa

từng làm cho cậu, Trần Quang nghĩ đến đây, không khỏi ngẩng đầu ném đôi

mắt nhỏ đầy oán trách về phía mẹ cậu.

Mẹ Trần Quang bị đứa con bảo bối nhìn như vậy thì không khỏi chấn động, “Cái thằng vô dụng, đáng bị đánh.”

“Mẹ!” Trần Quang mất hứng, né tránh bàn tay đang hạ xuống của mẹ.

Lúc Lệ Đông Nhất đến nơi, Tân Đồng đang ở trong phòng y tế của Thị Nhất Ấu, cẩn thận bôi cồn i-ốt cho Nam Hợp.

“Có đau không con?” Động tác của Tân Đồng rất nhẹ, vừa áp sát giúp cậu thổi phù phù.

“Không đâu ạ.” Nam Hợp nháy mắt với mẹ, ý cười tràn đầy trên mặt.

Sắc mặt mẹ Trần Quang không được tốt lắm, ngồi ở bên cạnh, cũng cầm bông gòn, muốn sát trùng vết thương cho Trần Quang.

“Con không cần.” Trần Quang giống hệt như con cá chạch to béo linh hoạt, loạt xoạt chui sang một bên.

Động tác của mẹ lúc nào cũng nặng nề, cậu không cần trốn.

Giờ này, mọi người trực trong phòng y tế đều đi ăn cơm hết, chỉ có thể tự mình sát trùng thôi.

“Con mau lại đây cho mẹ.” Mẹ Trần Quang ra lệnh.

“Không thèm.” Trần Quang

đi chậm chậm đến chỗ bên cạnh Tân Đồng và Nam Hợp, “Cô ơi, cô bôi cho

con với được không?” Cậu vươn tay đưa đến trước mặt Tân Đồng.

Tân Đồng mỉm cười, “Đương nhiên là được.” Cô lấy ra một miếng bông gòn, xịt chút cồn i-ốt, “Con

đã nhận lỗi với Nam Hợp, Nam Hợp cũng xin lỗi bạn đi, sau này hai đứa là bạn tốt của nhau, được không?”

Nam Hợp rất nghe lời mẹ, giọng nói vừa dứt khoát vừa rõ ràng, “Xin lỗi, Trần Quang, mình không nên đánh bạn.”

“Không sao.” Trần Quang

nhìn tay mình biến thành một cục màu tím, vươn cánh tay còn sạch sẽ kia

ra, bắt tay giảng hòa với Nam Hợp y như đàn ông với nhau.

“Quang Quang đâu?” Cửa

phòng bị đẩy mạnh, một người đàn ông đầu đầy mồ hôi, thân hình cũng cỡ

mẹ Trần Quang đi đến, nhìn thẳng đến chỗ hai đứa trẻ.

“Ba ơi.” Trần Quang còn

chưa kịp vọt đến trước mặt anh ta, mẹ Trần Quang liền bước nhanh đến oán hận mắng xối xả, “Anh nói xem, tôi gọi điện thoại cho anh bao lâu rồi

hả? Bây giờ anh mới đến, anh xem cũng đã mấy tiếng rồi? Con hồ ly tinh

tiếp điện thoại kia là con nào? Không phải anh lại đi chơi bời đó chứ?

Một lớn một nhỏ không khi nào khiến tôi bớt lo, sao số tôi khổ thế này?”

“Cô đủ rồi đó,” Vẻ mặt

người đàn ông mất kiên nhẫn và nín nhịn, “Trên đường bị kẹt xe, vả lại,

không phải Quang Quang vẫn tốt đó sao!”

“Tôi mặc kệ, anh quyên tặng thiết bị vui chơi cho nhà trẻ này phải không? Gọi cô giáo đó đên đây, chuyện này không thể để yên!”

“Tôi thật sự cũng muốn

nhìn thử xem cái gì gọi là không để yên?” Một giọng nam dễ nghe truyền

đến, Lệ Đông Nhất vừa xuất hiện ở cửa, Lương Điềm sắc mặt trắng bệch đi

theo phía sau.

“Lệ, Lệ tổng?”

“Đồ vô dụng nhà anh, lắp

bắp gì vậy hả? Con thì sợ thằng nhỏ, cha cũng sợ người lớn luôn sao, cả

nhà chúng ta dễ ăn hiếp lắm có phải không?!” Giọng điệu mẹ Trần Quang

không khỏi thất vọng, răn dạy chồng mình.

“Anh là?” Chân mày Lệ Đông Nhất nhíu chặt, hình như trong đầu đang