
ầu mỡ khói bếp bên trong có hơi lớn, lại cách hơi xa, thế nên cô
không nghe thấy tiếng điện thoại ở trên bàn rung nhẹ.
Lệ Nam Hợp nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động đang rung, đặt cọ vẽ xuống, cẩn thận cầm lên,
nhảy xuống ghế, chạy đến chỗ nhà bếp.
“Đồng Đồng à?” Tiếng Lệ Thịnh dịu dàng, nhưng đầu dây bên kia lại không nghe thấy tiếng của Tân Đồng.
Anh cảm thấy lạ nhìn lại, đã báo nhận cuộc gọi rồi mà, áp tai vào nghe lần nữa, vẫn chỉ là tiếng
bước chân vụn vặt cùng hơi thở đứt quãng.
“Mẹ ơi, có điện thoại.” Nam Hợp đẩy cửa nhà bếp ra, giơ điện thoại lên cao, đưa tới trước mặt Tân Đồng.
Tân Đồng tắt bếp, nhận lấy thì thấy cuộc gọi đã kết thúc, thời gian biểu hiện là 32 giây, người gọi đến là Lệ Thịnh.
Tân Đồng do dự không biết có nên gọi lại hay không, điện thoại nơi tay lại rung lên lần nữa.
Cô không nhận máy, cho đến khi ngừng hẳn.
Nói không tức giận thì
không đúng, đáy lòng Tân Đồng đột nhiên có chút oán giận Lệ Đông Nhất,
anh không để cô chuẩn bị chút gì, đã đẩy cô vào hoàn cảnh như hiện giờ,
đến nỗi hiện giờ cô hoảng hốt lo sợ, nghĩ không ra chút xíu đầu mối nào.
“Mẹ ơi, mẹ sao vậy?” Bàn
tay nhỏ bé của Lệ Nam Hợp nhét vào trong tay của Tân Đồng, nhạy cảm phát hiện ra sự biến hóa cảm xúc của mẹ.
Tân Đồng lấy lại tinh thần, “Không, mẹ không sao.”
Ngoại trừ người nhà, Đồng Dao và Lệ Thịnh, vẫn còn một người cần lời giải thích của cô về chuyện này.
Nhưng cô phải nói thế nào với cậu bé đây, cho dù nói, có lẽ cậu cũng không hiểu.
Trong lòng Tân Đồng dậy sóng, không, cô không thể nói với cậu bé được.
Thế giới của cậu tốt đẹp như vậy, một ngày nào đó cậu cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ nhận thức rõ được thế giới này.
Cô thà rằng nói dối, mặc
dù lời nói dối này còn phải nói thêm nhiều lần nữa, chứ cô không muốn
cậu biết cậu được sinh ra như thế nào.
Tân Đồng che giấu đi tâm
sự, đến nhà vệ sinh lấy khăn mặt thấm nước ấm lau đi màu vẽ dính trên
mặt của Nam Hợp, bỗng tiếng gõ cửa vang lên.
Tiếng gõ cộc cộc cộc rất có quy luật.
Thần kinh Tân Đồng lập tức khẩn trương, cô ra mở cửa.
Nhìn thấy người đến, âm thầm thở ra một hơi, lòng dạ treo lơ lửng vừa hạ xuống, lại dâng lên.
“Chú Lệ.”
Cùng lúc đó, tiếng Nam Hợp từ phía sau truyền đến, “Ba ơi!”
Lệ Đông Nhất tỉnh bơ, biến hóa nét mặt của Tần Đồng anh đã thu hết vào trong mắt.
“Cô Tân.” Anh thản nhiên lên tiếng, chân dài bước một bước lướt qua cô, đưa tay ôm lấy Lệ Nam Hợp.
“Ba ơi, mẹ làm rất nhiều
món ăn ngon, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Lệ Nam Hợp có chút kiêu ngạo vạch ngón tay ra, vừa nghĩ vừa đếm xem có bao nhiêu món ăn.
“Phải không đó?” Lệ Đông Nhất nhéo mũi Nam Hợp, xoay người nhìn về phía Tân Đồng.
Miệng anh vểnh lên, đôi mắt uốn lượn, còn chưa kịp thu lại ý cười.
Tân Đồng bị nụ cười này
làm hoa mắt, mới phát hiện người đàn ông này cũng có mặt đẹp như vậy.
Hai lần trước, vẻ mặt anh nghiêm túc, cô chỉ cảm thấy là người đàn ông
dễ nhìn thôi, lại không ngờ rằng, lúc anh cười, khuôn mặt lại có vẻ sinh động đến vậy.
“Cũng không bao nhiêu, chỉ là mấy món bình dân mà thôi.” Tân Đồng cắn răng, ngầm bực bội sự thất thố của mình, ngập ngừng nói.
Một tay Lệ Đông Nhất bế
Nam Hợp lên, ước lượng thử, nhìn sắc mặt hồng hào của cậu, anh biết nhất định cậu được Tân Đồng chăm sóc không tệ.
“Nếu nấu không nhiều, thì tôi cũng không dám làm phiền.” Lệ Đông Nhất lấy lại vẻ lạnh lùng, nhìn
bộ dạng có lẽ là muốn trực tiếp bế Nam Hợp đi.
“Để Nam Hợp ăn cơm trước
đã.” Tân Đồng không nỡ, Nam Hợp đợi lâu như vậy, hai người cùng nhau đi
siêu thị chọn thức ăn cả buổi, chắc cậu mệt lắm rồi, có lẽ cũng đã đói,
sau đó cô lại cảm thấy có chút không ổn, lại bổ sung thêm một câu với Lệ Đông Nhất, “Chú, chú cũng ăn cùng đi.”
Tân Đồng nói xong liền muốn cắn đầu lưỡi của mình cho rồi, nhưng cũng không thể bắt chú ấy đứng ở một bên ngó đúng không?
“Vậy làm phiền cô Tân.” Lệ Đông Nhất hơi gật đầu, bế Nam Hợp đi về phía nhà bếp.
“Không phiền, không phiền.”
Thật sự là không dám không phiền à.
Tân Đồng hậm hực cúi đầu đi theo sau lưng Lệ Đông Nhất, không chú ý đến ý cười chợt lóe lên trong mắt anh.
Lệ Đông Nhất ngồi xuống
đối diện Tân Đồng và Nam Hợp, điệu bộ tao nhã, cho dù là nhai nuốt hay
húp canh cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào. Như vậy thật không
giống kiểu ăn cơm bình thường, lại giống như đang thưởng thức món ngon
trong một nhà hàng tây có không khí cao nhã vậy.
Trái ngược hẳn với Tân Đồng và Nam Hợp.
“Mẹ ơi, mẹ ăn cái này đi.” Lệ Nam Hợp dùng đôi đũa mới mà Tân Đồng mua cho cậu gắp một miếng đậu hủ ki đưa đến bên miệng của cô.
Tân Đồng khẽ cắn môi, cô không thèm nhìn ánh mắt đang mở cực to ở phía đối diện, há miệng ăn luôn.
Nam Hợp há cái miệng bóng nhẫy dầu mỡ của nó với Tân Đồng, “Mẹ, tới phiên mẹ.”
Tân Đồng theo tầm mắt của Nam Hợp, gắp thức ăn đút vào miệng nó.
“Nam Hợp, con tự ăn đi.” Lệ Đông Nhất buông đôi đũa trong tay xuống, thản nhiên nói.
Bầu không khí đang tốt đẹp vui vẻ và hài hòa biết bao lại im bặt.
Lệ Nam Hợp không dám
không nghe lời ba cậu, có chút uất ức tự gắp thức ăn, bỏ vào trong cái
chén nhỏ ở trư