XtGem Forum catalog
Đẻ Mướn

Đẻ Mướn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323663

Bình chọn: 10.00/10/366 lượt.

m loạn?”

Lệ Thịnh đau đớn trong lòng, không riêng gì cảnh tượng trước mắt, mà còn bởi vì người tên Lệ Đông Nhất này.

Chú ấy thay thế địa vị

của cha anh trong suy nghĩ của ông nội, chú ấy lớn hơn anh được bao

nhiêu tuổi chứ, nhưng cái gì cũng thắng anh gấp trăm ngàn lần, cái gì

cũng đè trên đầu anh.

Biết bao phụ nữ xếp hàng chỉ chờ để quỳ dưới đũng quần của chú ấy, ngay cả Tân Đồng cũng không tránh được sao?

“Anh Thịnh à, không phải

như anh nghĩ vậy đâu.” Tân Đồng thử giải thích, theo ánh mắt không tin

của Lệ Thịnh, anh đang nhìn chiếc khăn choàng quấn trên cổ cô, khăn

choàng của Lệ Đông Nhất, là châm chọc lớn cỡ nào?

“Đồng Đồng,” Lệ Thịnh hít một hơi thật sâu, “Chỉ cần em nói không phải, chỉ cần em nói, tất cả

chuyện hôm nay sẽ chưa từng xảy ra, hiện giờ chúng ta đi đăng ký kết

hôn, được không?”

Lệ Thịnh lấy lại bình

tĩnh, anh hiểu Tân Đồng, nếu không cũng sẽ không thích cô lâu như vậy,

sẽ không vì sau khi cô lặng lẽ biến mất mà buồn bã xuất ngoại, cũng sẽ

không ở chỗ cô xem mắt mà thổ lộ với cô, dẫn cô đi.

Cái người đàn ông đi bên

cạnh cô làm sao xứng với cô chứ? Đúng là chú út xuất sắc đó, nhưng Lệ

Thịnh chắc chắn rằng, chú ấy sẽ không thích hợp với Tân Đồng.

Lệ Đông Nhất nhìn thấy vẻ mặt rối bời của Tân Đồng, liền thay cô lên tiếng, “Thịnh à, Tân Đồng và chú đã sớm ở bên nhau rồi.”

Anh tự tin như vậy, giống như đang nói một chuyện rất thật.

“Không, không thể nào.”

Lệ Thịnh không tin nhìn Tân Đồng, anh đang chờ, chờ cô phủ nhận.

“Có cái gì là không thể chứ? Cháu xuất ngoại ba năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra,” Tay Lệ Đông Nhất dần dần nắm chặt lại.

“Xin lỗi anh Thịnh, em từng nói với anh tổng cộng ba lần, anh đều không cho là thật sao.”

Lần đầu tiên là khi cô và giáo sư đại học nọ đi xem mắt. Anh xuất hiện, nhận ra cô.

Lần thứ hai là lần đầu tiên hai người ăn cơm riêng với nhau trong một quán ăn gia đình, mang phong cách cổ xưa.

Lần thứ ba là lần anh đưa cô đi gặp gia đình.

Cô nói với Lệ Thịnh, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè.

Cô nói cô không xứng với anh.

Nhưng cô lại không nói được nguyên nhân.

“Cho nên, đây chính là

nguyên nhân sao? Đồng Đồng, anh không tin.” Anh không tin, anh cũng chưa từng nói gì về chú út Lệ Đông Nhất của anh, chí ít là trước khi anh về

nước.

Cho nên, anh không tin là cô mượn anh để quen biết với chú út.

Anh chỉ là một người cực

kỳ bình thường trong nhà họ Lệ thôi, nhắc đến nhà họ Lệ, người đầu tiên

mà mọi người nghĩ đến chỉ là Lệ Đông Nhất.

Cho nên, anh không thích nhắc đến những chuyện này.

Tân Đồng, hóa ra em nhìn trúng là những thứ này hay sao?

“Đồng Đồng, em có biết là chú ấy có con rồi không? Chú ấy không thích hợp với em đâu, sao em không suy nghĩ lại chứ?”

“Sự thật chính là, Nam Hợp là con trai của em.” Tân Đồng cố gắng nhắm hai mắt lại, rồi mở ra.

Nắm tay đang siết chặt của Lệ Đông Nhất cuối cùng cũng buông ra.

Anh thành công rồi, anh đánh cược địa vị của Nam Hợp trong lòng Tân Đồng, đánh cược xem cậu có quan trọng với cô hay không.

Tuyệt vời, anh đã đúng.

“Anh không tin,” Mắt Lệ

Thịnh mở cực lớn, gân xanh nổi lên, vài bước vọt tới trước mặt của Lệ

Đông Nhất, “Là chú lừa cô ấy, là chú lừa cô ấy đúng không?!”

Lệ Đông Nhất chỉ đưa tay

ngăn Lệ Thịnh lại, khi Lệ Thịnh vừa đụng vào áo mình, anh gạt tay Lệ

Thịnh qua một bên, anh ta loạng chạng té xuống đất.

“Lệ Thịnh, con chỉ cần

biết sự thật vậy thôi, nếu còn muốn biết thêm gì nữa, chú sẽ sắp xếp

thời gian, nhưng không phải là bây giờ, cũng không phải ở đây.” Lệ Đông

Nhất bắt lấy tay của Tân Đồng, nắm thật chặt, “Bánh bao cũng sắp nguội

rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”

Tân Đồng muốn quay đầu lại, nhưng anh kéo cô đi quá nhanh, lảo đảo mấy bước, đã rẽ ngay khúc ngoặt, lại nhìn không thấy.

Cách đó không xa, một phiến lá miễn cưỡng bay lên, chậm rãi chao nghiêng trên không trung lại rơi xuống trước mặt Lệ Thịnh.

Nó vẫn là nó.

Nhưng cô đã không còn là cô.

Lòng dạ của con người, có lẽ cũng giống như biển sâu không thấy đáy.

***

Lòng dạ của con người, có lẽ cũng giống như biển sâu không thấy đáy.

Đáy lòng dậy sóng lớn, ngoài mặt vẫn là một khoảng gió êm sóng lặng.

Ví dụ như Tân Đồng của lúc này.

Lệ Đông Nhất hơi nhíu mày, sự bình tĩnh của cô khiến anh có hơi khó xử.

Bất luận tình huống biến

hóa thế nào anh luôn luôn bình tĩnh, có thói quen nắm mọi chuyện trong

tay, nhưng giờ anh lại có cảm giác lòng dạ rối bời.

Lên lầu, đi tới cửa, tay anh nắm chặt lấy tay cô rốt cuộc cũng buông ra.

Tân Đồng lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, tay của Lệ Đông Nhất lại bao phủ lấy tay cô.

Ấm áp, khô ráp và cô đơn, nhưng không đủ cảm giác an toàn mà cô đang thiếu.

“Tân Đồng,” đây là lần

đầu tiên anh gọi tên cô như vậy, không phải là cô Tân cũng không phải là cô, “Chuyện hôm nay là do tôi thiếu suy nghĩ.”

Hoặc là nói, anh hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ.

Anh tính toán lâu rồi, nhưng lại bị chuyện “bàn bạc hôn nhân” của cô và Lệ Thịnh đánh tan trong nháy mắt.

Cô yêu Lệ Thịnh, anh cảm nhận được rõ ràng sự quyến luyến, ỷ lại, và không đành lòng trong mắt cô.

Thậm chí,