Pair of Vintage Old School Fru
Đem Hạt Giống Tình Yêu Cắm Vào Máu

Đem Hạt Giống Tình Yêu Cắm Vào Máu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322021

Bình chọn: 9.5.00/10/202 lượt.

h biết hút thuốc.

Anh lôi kéo tay tôi đi vào khu vườn, nắm thật chặt,

không cho tôi giãy dụa. Vào trong vườn, anh vứt thuốc sang một bên, đem tôi dựa

vào tường, cúi xuống hôn tôi. Nụ hôn của anh có chút bá đạo, có chút hàm ý

trừng phạt. Trừng phạt cái gì? Bởi vì tôi có bạn trai sao? Nhưng anh cũng không

phải có bạn gái sao?

Nụ hôn của anh có hương vị thuốc lá, xen lẫn chút

hương bạc hà, anh như liều mạng hôn tôi, như muốn đem tôi nuốt vào bụng vậy,

tay anh ở trên người tôi chậm rãi di chuyển.

Lúc đầu tôi còn chống cự, một lúc sau thân thể liền

xụi lơ, chỉ có thể dựa vào khi trên người anh, anh cười khẽ: "Quan

Tâm, anh cùng Kỷ Như Hàng, ai hôn lợi hại hơn?"
Anh cắn

tôi một cái, đau đến tôi la lên tiếng,"Anh ta cũng có làm

động tác như vậy sao? Anh ta cũng có hôn em đến phân tâm sao?"


Lời anh thật sự xúc phạm tôi. Tôi muốn đẩy anh ra,

nhưng anh áp sát chặt quá, tôi đơn giản không nhúc nhích được.

Tôi dùng sức đẩy anh, mắt rơi lệ, "Anh

đã có bạn gái, tên cô ta là Trương Duy Ngọc không phải sao? Chẳng lẽ cô ta

không thỏa mãn được anh? Hay là anh luyến tiếc không động tới cô ta?"


Anh

dừng lại động tác, cùng tôi kéo ra một chút khoảng cách, rất kỳ lạ nhìn tôi, "Quan

Tâm, anh có nói cô ta là bạn gái của anh sao? Còn có, làm sao em biết cô ta

không thỏa mãn được anh? Anh chính là còn muốn em."
Dừng

một chút, anh nói, "Trừ phi là anh cho em

biết anh đã yêu ai, nếu không cho dù anh cùng cô ta cùng một chỗ, cô ta cũng

không phải là bạn gái anh, chỉ có thể nói là bạn nữ của anh

thôi."
Sau đó anh thô lỗ tìm miệng tôi, hôn xuống.



Bởi vì tôi còn yêu anh, bởi vì chúng tôi từng có những

phút giây đẹp, tôi chỉ có thể vô lực tùy ý anh giở trò. Tuy rằng trong lòng tôi

reo hò muốn anh, nhưng tôi vẫn muốn giữ một chút tôn nghiêm còn lại của mình.

Anh đặt tôi lên bãi cỏ, "Quan

Tâm, chúng ta chưa từng có thân mật ở dưới ánh trăng, thử xem đi."
Anh dịu

dàng một cách đáng ngạc nhiên. Sự dịu dàng này, chỉ có thể thuộc loại giây phút

ngắn ngủi này mà thôi.

Thời điểm kích động anh vô ý thức nói: "Những

thứ này đều thuộc về anh, không ai có thể cướp đi."


Nghe câu nói của anh, tôi cảm thấy bị tổn thương cùng

đau xót. Cơ thể tôi thuộc về anh, mà của anh đâu? Anh sẽ khiến cho thân thể anh

thuộc về tôi sao? Mày yêu anh, mày yêu anh tột cùng, cho nên chỉ cần anh vẫy

gọi, mày liền vĩnh viễn cũng rời không được anh. Lòng tự nói với mình. Tôi nước

mắt chảy xuống, bất đắc dĩ tự nói với mình: Một khi đã như thế, vậy khiến cho

tôi có thể có được anh khi giây phút anh đã có được đi.

Tôi đêm đó trở lại ký túc xá, Kỷ Như Thần không có

ngủ, chị ấy lén lút tiến vào chăn tôi, "Quan

Tâm, em làm chuyện có lỗi với em trai chị."
Trong

giọng nói của chị có một tia trêu chọc cùng một tia cảnh cáo, "May

mắn Tiểu Hàng Hàng nhà chị không thương em. Nếu không, chị sẽ không để em làm

tổn thương em chị đâu.”


"Em biết." Tôi đặt

đầu chôn vào trong lòng chị ấy,"Nếu anh ấy thật sự

yêu em, em sẽ không đáp ứng làm bạn gái anh ấy đâu."
Nhìn

ánh mắt Kỷ Như Hàng khi nhìn tôi chỉ biết: anh ta đối với tôi có hứng thú,

nhưng tuyệt đối không phải yêu. Hơn nữa, anh là Thiên Sứ, chức trách Thiên Sứ

là giúp người. Đương nhiên, anh làm Thiên Sứ chỉ để anh muốn giúp mọi người. Mà

tôi, là trong mắt anh, trở thành người mà anh muốn giúp đỡ nhất.

Kỷ Như Thần sờ vào vết tích trên người tôi nói:"Quan

Tâm, Thuộc Đình ác quá đi, anh ta cắn em?"


Tôi không biết, Thuộc Đình đêm nay xác thực không

giống anh lúc bình thường. Từ khi học đại học tới nay, chúng tôi không có ở

cùng một chỗ, không phải tôi không chịu, mà là anh quá bận. Cho dù tôi mỗi ngày

tìm kiếm cơ hội cùng anh gặp nhau, đối với chúng tôi còn không có bất cứ cơ hội

nào ngồi xuống nói chuyện chứ đừng nói là làm cái gì. Tôi không biết Trương Duy

Ngọc có thỏa mãn anh không hay là từ lúc nhập học tới nay anh bị ức chế quá lâu,

đêm nay anh cuồng dã là tôi chưa từng thể nghiệm đến.

Nước mắt của tôi lại chảy ra. Từ khi Thuộc Đình có bạn

gái đến bây giờ, mới hai ngày thôi, tôi chảy bao nhiêu nước mắt rồi? Khi nào

thì tôi trở nên yếu đuối như vậy?

Kỷ Như Thần vỗ lưng tôi, như một người chị lớn,"Thật sự mệt mỏi như

vậy..., thì cũng đừng có miễn cưỡng mình. Tình yêu không phải là điều quan

trọng nhất trong cuộc sống chúng ta, em có thể buông tha cho nó. Nhưng em trăm

ngàn lần không thể mất đi chính mình."
"Đối với người đã yêu anh từ lúc năm

tuổi. Yêu nhiều năm như vậy, tôi đã không thả ra được."
Tôi tự

lẩm bẩm, giống nói cho chị ấy nghe, lại giống nói cho chính mình vậy.

Sáng sớm tỉnh dậy, tôi vẫn là bạn gái Kỷ Như Hàng,

Thuộc Đình vẫn như cũ mang theo Trương Duy Ngọc ở khuôn viên trường hình thành

một cảnh quan đẹp.

Giáo sư quả nhiên tuổi đã cao nhưng tâm hồn không già,

thầy nói: "Quan Tâm, kỳ thật có rất

nhiều chuyện không thể từ bỏ cho đến phút cuối cùng. Trò là cô gái có tính kiên

trì, thầy tin tưởng em sẽ nhận được điều em muốn. Thầy cũng là người kiên