
ống được rượu, một ngụm nhỏ cũng có thể say,
nhưng đây là thời khắc ly biệt rồi, để cho tôi cùng anh uống một lần duy
nhất cuộc đời đi.
Thuộc Đình cũng cảm thấy một chút buồn bã của biệt ly,
nhưng anh còn có Tiểu Bình. Hơn nữa tôi chỉ là em gái kết nghĩa không có máu mủ
gì với anh, hay chỉ là có thể thỏa mãn làm tình nhân bí mật của anh, thì còn có
cái gì? Cái gì cũng không có. Tôi mười mấy năm yêu say
đắm mà trong lòng anh còn không có lưu lại một nửa dấu vết gì. Vậy cũng tốt, dù
sao tôi cũng muốn cùng anh từ nay về sau phân rõ giới hạn, không để lại bất cứ
dấu vết gì đối với chúng tôi đều tốt cho nhau.
Uống xong một nửa ly rượu, mặt lập tức đỏ lên, trong
lòng cũng cũng bị đốt cháy sạch. Say rượu nên ở dưới ánh đèn tôi thoạt nhìn
bỗng nhiên cũng quyến rũ đi rất nhiều, đôi mắt với lệ rơi như trong mắt có chứa
nước vậy, nhìn giống như trong một vũng hồ sâu vậy, tôi muốn anh ấy chìm trong
đó.
Đêm hôm đó ta không để cho anh ngủ, anh cũng rất phối
hợp.
Ngày hôm sau tôi cùng Thuộc Đình nắm tay nhau đi dạo
hết các phố lớn nhỏ của thành phố B. Anh mua cho tôi một chút đồ ăn vặt mà tôi
thích, vì tôi mà chống đỡ ánh mặt trời mùa thu như chiếc ô vậy, nuông chiều như
đối với tình nhân mình yêu.
Sinh nhật của tôi rất nhanh sẽ đến. Sinh nhật năm nay
của Thuộc Đình tôi tặng anh một quà tặng không mắc tiền. Tôi lấy ảnh mình và
của anh chụp làm thành một chiếc hổ phách (1), tròn
tròn trong suốt, bên trong còn
có chất lỏng lưu động, khi lắc lắc chất lỏng thì trong bức ảnh, người ở bên
trong sẽ biến thành hình ảnh yêu tinh dường như đang đánh nhau, hơn nữa còn có
thể thay đổi tư thế. Tuy nhiên, hình ảnh của người trong trông rất mơ hồ, tôi
đã xử lý qua, tôi nhưng không hy vọng có người nhìn thấy được cơ thể tôi. Thuộc
Đình thật thích món quà này, đêm đó anh đặt chiếc hổ phách kia ở đầu giường,
cùng tôi thay đổi nhiều tư thế thân thiết, giống như hai người bên trong kia.
Anh nói:"Tâm Tâm, anh thích nhất quà sinh
nhật của em năm nay. Anh sẽ trân quý nó."
(1) Hổ phách,
có khi được gọi là huyết phách, minh phách, hồng
tùng chi. Hổ phách thường gặp dưới dạng khối nhựa cứng hoặc dạng nhũ đá với
các khối to nhỏ không đều nhau, nhìn trong suốt với màu rất đẹp; một số trường
hợp còn thấy rõ trong mảnh hổ phách chứa các động vật hóa thạch nguyên
vẹn. Đem đun nóng, hổ phách tỏa mùi hương dễ chịu.
Đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, ngắm các
hàng hóa choáng ngợt hai bên cửa, tôi nghĩ muốn một món quà từ anh.
"Anh trai, em muốn nhận trước quà
sinh nhật năm nay."
"Ừ, em nói đi, muốn thứ gì? Mấy ngày
trước công ty của chúng ta lại ký một hợp đồng rất lớn, lợi nhuận cao. Em muốn
cái gì, nói đi." Anh hứa hẹn.
Tôi nghĩ đến cái vòng kim cương trên cổ Khâu Hiểu
Bình. Đó là anh mua, nhưng tôi không muốn, bởi vì tôi không thích mấy thứ này.
Nhưng lúc này đây, tôi muốn một quà tặng mà anh vĩnh viễn không có khả năng
tặng.
Mang anh đến một gian của xưởng thủ công cổ điển, tôi
chỉ vào đồ vật trong góc khuất của quầy, "Em
liền muốn nó, anh mua tặng cho em đi."
Đó là một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương (1)không
có gì nổi bật, chiếc nhẫn tinh tế, mặt trên khảm năm viên ngọc toàn (2), ở bề
ngoài có vẻ như vậy, là nơi không có bất kỳ đặc biệt, hơn nữa tôi lại là người
chưa bao giờ mang mấy thứ này. Anh quay lại, nhìn tôi hỏi.
(2) ngọc toàn: loại
ngọc đẹp
Tôi không muốn giải thích, lần đầu đối với anh ương
ngạnh, "Anh trai, em muốn cái
này. Anh mua đi, mua đi." Tôi lắc tay anh.
Anh thật sủng nịnh xoa xoa tóc tôi, "Thật
không có biện pháp nào với em, nha đầu ngốc, chiếc nhẫn này phải là chồng tương
lai trao cho. Được rồi, anh liền trao trước cho em, tương lai có chồng rồi,
nhưng không được cho anh ta ghen nha." Anh
dùng thêm sức vò đầu tôi, vò rối rồi, nhìn thấy tóc bạc bên trong.
"Trời ạ, Tâm Tâm, làm sao em có tóc
trắng rồi?"Anh giật mình thốt
lên, dường như có điều này là việc bất ngờ, "Tâm
Tâm, như thế nào mà anh không biết?"
Trước kia chúng tôi thân mật mỗi đêm thì tóc tôi luôn
rối tung ở trên giường, anh thích sự gợi cảm khi tôi nằm với thân thể trắng
noãn cùng mái tóc đen xỏa ra. Mà có tóc bạc thì như thế nào? Dù sao tôi cũng
phải đi, anh thích hay không thích tôi đã không muốn quan tâm nữa.
Khi thanh toán xong, ông chủ hiền hậu với cặp mắt kính
nhìn tôi, trong ánh mắt như thấy tương lai mà tràn ngập thương tiếc, "Cô
gái, cô xem như là người hữu duyên. Hi vọng cô có duyên phận là chủ nhân chiếc
nhẫn kia, khiến nó có thể thay cô ngăn một kiếp."
Giá tiền chiếc nhẫn làm cho
Thuộc Đình có chút kinh ngạc, một cái nhẫn nho nhỏ như vậy, chỉ có mấy viên
ngọc toàn, lại là đặt ở chỗ góc khuất quầy nhất.
Khi nhìn ra cái anh mua cùng với cái anh cho Tiểu Bình cũng tương đương giá
tiền nhau. Anh dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, thật sự không rõ tôi là vì cái
đồ thoạt nhìn lại không đáng giá này.
Anh không biết tôi cũng không nói cho anh biết, chỉ
cần trong lòng tôi hiểu đư