
anh nhìn hai mắt tôi cũng không chớp mà còn nhìn
lại anh, thì mới có chút tin tưởng.
"Quan Tâm, cám ơn em. Này, Tiểu Bình,
nói câu gì đi." Anh nhắc Tiểu Bình.
"Quan tâm, cám ơn cô." Tiểu
Bình nói câu cảm ơn cũng chẳng chân thành gì, vừa dứt lời lại gục vào trong
lòng Thuộc Đình.
"Cô ấy còn sợ hãi." Thuộc
Đình cười cũng chẳng thoải mái gì. Tôi nghĩ có thể là bởi vì vừa rồi chúng tôi
nói vài lời làm cô ta rất không thoải mái, nhưng nếu lúc đó, không nói như vậy
người khác sẽ tin sao?
Liếc mắt nhìn Thuộc Đình một cái, anh cũng sâu sắc
nhìn tôi, ánh mắt yêu chiều đối với Tiểu Bình cũng không có tiêu tán, khi nhìn
thấy tôi còn có chút cảm động nữa mà. Có lẽ lúc này đây khi tôi rời đi, chúng
tôi thực sự sẽ không còn gặp mặt được nữa. Tôi chỉ muốn nhìn anh thật rõ,
mãi mãi mãi mãi ghi lại trong tim tôi.
Xoay người, bước đi, bụng lại bắt đầu đau, con yêu,
ngoan, không nên vào lúc này mà đùa nha.
Nhưng vừa mới xoay người, cái loại cảm giác nguy hiểm
này lại nổi lên một cách nồng đậm hơn. Tôi vội vã quay đầu lại, khóe mắt liếc
thấy một đường ánh sáng bạc ——
Đó là một viên đạn!
Đẩy Kỷ Như Hàng ra tôi liền xoay người nhảy đến bên
người Thuộc Đình, dùng sức áp đảo anh, cũng áp đảo luôn Tiểu Bình.
Tiếng súng nổ lên, tôi cảm thấy ngực ấm áp, chỗ đùi cũng
có chất lỏng ấm ướt dần dần trôi xuống.
Thuộc Đình ở dưới cơ thể của tôi, bản thân tôi khi ở
trên người anh, lưng dán tại ngực anh, tôi nhìn thấy trước ngực có chất lỏng
chảy ồ ồ ra, bụng cũng rất đau, Kỷ Như Hàng lại đây ôm tôi lên, "Xe
cứu thương, mau gọi xe cứu thương! Con mẹ nó em có vứt sự ngu ngốc đi được
không?"
"Ha ha, Thiên Sứ chửi bậy nha. . . .
. ." Tôi vươn tay ra muốn sờ
mặt Kỷ Như Hàng, nhưng lại không có một chút sức lực nào cả, mặt khác đầu óc,
cũng dần dần mất đi ý thức. . . . . .
Trước khi đầu óc tiến vào bóng tối thì trong nháy mắt,
tôi dường như nghe có người hét lên một cách tuyệt vọng, rất quen thuộc, giống
như Thuộc Đình. . . . .
Tôi ngủ rất say. Nhưng mà ngủ cũng rất mệt mỏi, dường
như có rất nhiều người ở bên cạnh đến rồi đi, bọn họ dường như còn khóc thút
thít nữa, lại còn có người ở bên tai tôi nói chuyện không ngừng. Thật đáng
ghét, thậm chí đi ngủ cũng không cho tôi ngủ ngon giấc nữa, không cần cãi nhau.
Tôi ngoan cố không chịu thức dậy, tôi muốn ngủ, dường như đã lâu rồi không có
ngủ một giấc ngon như vậy.
Không biết qua bao nhiêu ngày, tôi bỗng nhiên chợt
nghe có người nói chuyện.
"Tâm Tâm con yêu, thức dậy được rồi,
không cần ngủ nữa, mẹ rất nhớ con."
"Thục Huệ, đừng khóc, Tâm Tâm sẽ khá
lên thôi."
"Ôi, Mỹ Tuyết, có phải hay không ông
trời trừng phạt mình?" Đó là
mẹ đang khóc sao?
Các bà khóc cái gì? Tôi mới chỉ là ngủ một giấc thôi
mà. Tôi lay động theo gió hướng về phía âm thanh đó, thấy phía trước là một ánh
sáng trắng: mẹ ghé vào đầu giường, đầu vai rung lên từng hồi, mẹ nuôi vỗ vai
bà, lệ cũng rơi đầy mặt. Cha tôi cùng cha nuôi ở bên cạnh mắt cũng đỏ hoe.
"Hi, mọi người khỏe mạnh, có chuyện
gì vậy?"Tôi nghịch ngợm hướng bọn họ chào hỏi.
Cũng không có người để ý tới tôi.
Tôi không từ bỏ, "Mẹ,
con là Tâm Tâm đây, có chuyện gì vậy mẹ?" Bà ấy
vẫn lờ tôi đi, tôi cứ chạy qua chạy lại, tay đẩy đẩy bà ấy, thế nhưng tay tôi
lại xuyên qua vai bà ấy. Ông trời! Đây là chuyện gì vậy?
Sau đó tôi bay tới trước mặt mẹ nuôi: "Mẹ
nuôi, con ở đây này, mẹ có thấy con không?"
"Tâm Tâm, Tâm Tâm, con mau tỉnh lại
đi, được không, tỉnh lại đi. . . . . ." Mẹ hai
tay lắc lắc người nằm trên giường.
Tâm Tâm? Người nằm trên giường là tôi sao? Tôi cũng
nên đi qua thăm dò thử coi sao——
Người đó quá xấu! Tóc bị cạo sạch, trên da đầu còn dán
thật nhiều thiết bị y tế ống dẫn và tấm kim loại, trên mũi được phủ bởi mặt nạ
thở oxy, trên cánh tay cũng gắn rất nhiều ống tiêm trên tĩnh mạch, sắc mặt tái
nhợt, giống như bộ dạng gần đung đưa trước cái chết vậy. Chỉ có khi bên cạnh
máy theo dõi nhịp tim vang lên từng hồi mới thể hiện được cô ấy còn sống.
Người này là tôi sao? Tôi nghiêng đầu nhìn.
Ngồi bên giường là một người đàn ông, anh ta nắm lấy
tay của tôi, người này rất giống Thuộc Đình."Tâm
Tâm, tỉnh lại, tỉnh lại đi. Tỉnh lại để nhìn anh được không?" Giọng
anh có chút nghẹn ngào, "Tâm Tâm, anh biết là anh
đã làm tổn thương lòng em, nhưng mà, em cho anh thêm một cơ hội bù đắp lại,
không cần khi anh yêu em thì là lúc em rời bỏ anh. Tâm Tâm, không cần tàn nhẫn
như vậy."
Thuộc Đình đang nói anh yêu tôi. Quả nhiên là đang nằm
mơ, tôi muốn bay qua nhìn. Anh thật tiều tụy, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm người
con gái xấu xí trên giường.
"Tâm Tâm, anh đã sai rồi, anh không
nên trốn tránh tình yêu của em. Tâm Tâm, em biết không? Em đã sớm ở trong lòng
anh rồi, chỉ là anh vẫn không dám thừa nhận mà thôi, anh là một người nhát gan
mà." Anh nắm tay tôi lau nước
mắt, Thuộc Đình đang khóc .
"Tâm Tâm, em nhất định là không biết,
tuy rằng anh có nhiều bạn gái như vậy, nhưng trong lòng