
tay áo xuống."Này, Quan Tâm, cậu
mà cũng xấu hổ ah?" Cậu ta
giễu cợt.
Tôi nghĩ, việc gì phải xấu hổ?
"Là Thuộc Đình." Tôi
thừa nhận.
"Tớ biết," Cậu ta
bỗng nhiên nở nụ cười, "Quan Tâm, cậu có cảm
thấy có một đạo ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng ta hay không?" Tôi
dùng sức cảm giác,"Không có ah." Cậu ta
cười như tiểu hồ li, "Cậu đương nhiên không cảm giác gì
rồi, vì đó là nhắm vào tớ mà."
Có sao? Tôi nghe ra ý tứ của cậu ta trong lời nói.
Chậm rãi đi về, nhìn thấy Thuộc Đình, anh vẫn như trước nằm ở nơi đó, thậm chí
ở trên mặt còn có một quyển sách. Tôi cười khổ với Mạc Hối: "Cậu
vừa rồi chắc chắn cảm giác sai lầm rồi. Có lẽ đó là đạo ánh mắt của em Nhạc
chúng ta đó ."
Mạc Hối không quay về chỗ Thuộc Đình, mà trực tiếp đi
tìm Nhạc Nguyệt, tôi cũng vậy
thông minh không đi quấy rầy bọn họ. Tìm một chỗ tương đối sạch, một mình một
người ngủ cho đến trời tối. Có thể là nắng tháng tư chan hòa, thực sự mơ một
mộng đẹp: tôi mơ Thuộc Đình ngồi ở bên cạnh tôi, thật ôn nhu nhìn tôi. Khi tỉnh
dậy, trên người phủ một bộ quần áo nam sinh, chắc là của Thuộc Đình, là anh đắp
cho tôi sao? Xoay người nhìn xung quanh, thấy Thuộc Đình ở bên kia cùng Lưu
người đẹp sóng vai ngồi cùng một chỗ, không biết nói những gì, Lưu người đẹp
lại che miệng cười duyên, sau đó lại đánh nhẹ vào ngực anh. Thuộc Đình đã hơi
hơi cười, nụ cười kia làm tôi
bối rối.
Tôi cảm giác trong lòng có cái gì bén nhọn xẹt qua. Ê
ẩm, chua chát. Trong mắt có chất lỏng ấm áp trượt xuống. Nhắm mắt lại, cảm giác
trên người ẩn ẩn đau, lòng cũng ẩn ẩn đau.
Cả ngày hôm đó chúng tôi đều không có nói chuyện, tôi
nổi điên giống như Nhạc Nguyệt và Mạc Hối cùng nhau la hét cười đùa. Buổi tối
sau khi trở về, tôi tránh ở trong phòng không chịu đi ra đối mặt với Thuộc
Đình, lần này đến lượt tôi sống ở Thuộc gia. Khi cha nuôi ngày càng phát đạt,
mỗi khi cuối tuần, cha nuôi cùng cha mẹ tôi sẽ cùng nhau du lịch cả nước. Mà
mỗi lần bọn họ đi chơi, sẽ cho chúng tôi ở cùng nhau, hoặc là ở nhà của tôi,
hoặc là ở nhà anh, bọn họ vẫn cho rằng tôi là tiểu Ác Ma, tôi không bắt nạt
Thuộc Đình là tốt rồi, mà cũng không nghĩ Thuộc Đình sẽ chiếm tiện nghi cái gì
ở tôi, thậm chí bọn họ sẽ vui mừng khi nhìn thấy Thuộc Đình chiếm tiện nghi của
tôi, như vậy bọn họ sẽ như ý nguyện thành người một nhà.
Chiều tối sau khi đi chơi xuân về, đây là lần đầu tôi
đi ngủ phải khóa cửa phòng lại. Nằm lỳ ở trên giường lắng nghe âm thanh đi lại
của anh trong phòng khách, nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm ướt
cả gối.
Bắt đầu từ trung học, Thuộc Đình liền thay đổi, từ một
cậu bé trở thành một chàng trai đáng ngưỡng mộ như ngày hôm nay. Tôi yêu chính
là đôi mắt thâm thúy như màn đêm vậy, dường như ẩn dấu rất nhiều bí mật. Anh
vẫn không nói nhiều, càng ngày càng nội liễm (1), tựu
như trên người tỏa ra khí chất lãnh đạo, không giận mà uy nghiêm. Có khi mặc dù
anh cười với bạn, nhưng ánh mắt khá lạnh lùng , khoảng cách đối với mọi người
như ngàn dặm.
(1) nội liễm: hướng
nội
Trước kia tôi từ một số hành vi có thể hiểu nội tâm
của anh, nhưng bây giờ, dưới đôi mắt đen thâm trầm kia tôi càng ngày càng thấy
không hiểu lắm .
Nghe được bước chân anh dừng lại trước cửa phòng tôi,
anh đến làm gì? Tôi không tự chủ hô hấp ngừng lại. "Tâm
Tâm, mở cửa." Anh ở ngoài cửa nói.
Tôi không để ý đến anh.
"Thùng thùng ——" từ
tiếng gõ cửa có thể thấy được, anh đối với tôi rất bất mãn. Không biết vì sao,
tôi có chút sợ. Con người của tôi rõ ràng không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ
cần nằm trong tay anh. Chỉ cần anh vừa trừng mắt, tôi liền lập tức nghe lời.
"Quan Tâm, mở cửa!" giọng
anh cho thấy anh hiện tại rất bất mãn, "Nếu tự
anh mà mở được cửa..., em liền thảm."
Tôi mặc kệ! Che lỗ tai lại, không nghe là không nghe.
Tôi khóa rồi, không tin anh dám đá cửa ra được.
Rồi bên ngoài không còn âm thanh nữa, liền nghe được
anh đi rồi. Tôi tức giận đến đem gối đầu hung hăng ném xuống đất, đàn ông là
cái gì, tôi biết anh ước gì tôi không làm phiền anh nữa mà. Tôi rất tức giận,
nên không nghe thấy âm thanh chuyển động của khóa cửa. Nhưng khi tiếng cửa mở
truyền vào tai tôi, tôi biết tôi thảm rồi, muốn chạy trốn cũng đã muộn, đơn
giản là giả chết, nằm lỳ ở trên giường không quay đầu lại. Tôi cảm giác ánh mắt
của anh muốn đốt cháy lưng tôi, trong lòng như đứa nhỏ, thân thể khẩn trương
cứng ngắc .
Sau đó tôi cảm giác anh ngồi lên giường, vừa đến mà
không phát hỏa chứng tỏ anh đã tức điên rồi. Anh ôm tôi thật chặt, tỏa ra các
tia lửa giận. Tôi nhịn đau, từ từ nhắm hai mắt lại không chịu nhìn anh. Anh
liền đem mặt tôi và mặt anh mặt đối mặt.
"Tâm Tâm, mở mắt ra." Thật
ngạc nhiên, giọng anh thực sự không có mùi thuốc súng. Tôi suy nghĩ một lát, sợ
hãi mở ra một con mắt, xuất
hiện trước mắt tôi là khuôn mặt phóng đại, mắt không có cơn tức giận nào. Này,
thật không có phát hỏa.
Thấy tôi mở mắt, hắn lập tức hôn lên. Nụ hôn của anh
cũng rất ác liệt, man