
n vấn đề này.
"Thật ra thì từ bệnh viện ra ngoài, anh liền thấy được cái xe này rồi, nhưng mới vừa rồi anh đi lại thấy cái xe này lén lút, anh có cảm giác không an lòng, đi tới nửa đường vẫn quyết định trở lại xem, không ngờ thật đã xảy ra chuyện." Nói tới chỗ này trong lòng Giang Lâm còn thật có chút sợ.
"Giang đại ca, thật cám ơn anh, hôm nay thật may là có anh, không phải vậy. . . . . ."
"Tiếu Tiếu, em đắc tội qua người nào sao? Anh cảm thấy những người đó không phải đơn thuần là cướp bóc." Giang Lâm dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của bản thân, cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy.
"Không có, em cũng không biết bọn họ là người nào." Lãnh Tiếu Tiếu cũng cảm thấy kỳ quái.
"Tiếu Tiếu, hai ngày nay em phải cẩn thận một chút, buổi tối cần anh ở lại cùng em không?"
"Không cần, Giang đại ca, em đóng kỹ cửa lại là không có chuyện gì. Anh cũng về sớm nghỉ ngơi một chút?" Lãnh Tiếu Tiếu uyển chuyển hàm xúc cự tuyệt, nói.
Giang Lâm rõ ràng ý của Lãnh Tiếu Tiếu, không tiếp tục kiên trì, "Tốt, vậy em đóng kỹ cửa sổ, mình cẩn thận một chút."
Anh nói xong liền đứng lên, đi ra ngoài cửa. Anh đứng cửa phất phất tay hướng Lãnh Tiếu Tiếu, liền xoay người vào thang máy.
Lãnh Tiếu Tiếu đóng cửa lại, cả thân thể giống như mệt lả, cô mới vừa ngồi vào trên ghế sa lon, chuông cửa lại vang lên.
Cô vội vã đứng dậy hướng cửa đi tới, cô vừa mở cửa vừa nói, "Giang đại ca, anh lại quên. . . . . ."
Khi cô thấy rõ ràng khuôn mặt người đàn ông đứng ở cửa chính, câu nói kế tiếp toàn bộ bị nghẹn trở lại.
"Thế nào một bộ dáng gặp quỷ? Nhìn thấy anh rất thất vọng sao?" Hàn Trạch Vũ thấy vẻ mặt Lãnh Tiếu Tiếu kinh ngạc, cặp con ngươi lãnh liệt cơ hồ muốn phun ra lửa.
"Trạch. . . . . . Trạch Vũ? Thế nào lại là anh? Sao anh lại tới đây?" Không phải nghe được anh mở miệng nói chuyện, Lãnh Tiếu Tiếu cơ hồ không thể nào tin nổi, tất cả trước mắt đều là thật.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Trạch Vũ, đáy mắt không có tiền đồ nồng nặc tràn ngập hơi nước. "Tại sao anh không thể tới? Chỉ có người đàn ông vừa nãy mới có thể tới sao?" Hàn Trạch Vũ híp lại con ngươi hẹp dài, hết sức khắc chế lửa giận.
Anh không có để ý tới Lãnh Tiếu Tiếu kinh ngạc, tự nhiên đi vào nhà, thân thể thon dài hết sức ưu nhã ngã trên ghế sa lon, anh nhìn chung quanh phòng một phen, thấy trên bàn có bó hoa hồng chói mắt.
Xem ra vài ngày không thấy, những ngày sau này cô gái này vẫn còn rất thoải mái. Dường như cho tới bây giờ bên cạnh cô không có thiếu đàn ông.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Hàn Trạch Vũ trên ghế sa lon, hình như còn có chút cảm giác rơi vào trong sương mù, cô đóng cửa lại, đứng cửa không dám đến gần.
"Tới đây?" Hàn Trạch Vũ nhìn bộ dáng Lãnh Tiếu Tiếu ngơ ngác, có chút không nhịn được mở miệng nói.
"Hả? Cái đó. . . . . . Trạch. . . . . . Trạch Vũ, anh uống hay không uống nước?"
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn con ngươi Hàn Trạch Vũ ẩn nhẫn, cô có chút sợ, cô nhìn chung quanh, cố gắng hòa hoãn không khí khẩn trương này.
"Anh nói, tới đây?" Hàn Trạch Vũ nhìn dáng vẻ cô kì kèo mè nheo, tức giận rống lên.
Nhớ nhung những ngày qua đè nén ở trong lòng, thật vất vả thấy cô, lại thấy cô cùng người đàn ông khác ấp ấp ôm ôm, lửa giận còn không có tiêu hết, cô lại đề phòng anh giống như phòng sói, thật là khiến người ta vô cùng tức giận.
Rất dễ nhận thấy, tiếng hô của Hàn Trạch Vũ hù ngã Lãnh Tiếu Tiếu, cô gian nan di chuyển bước chân, từ từ đến gần anh.
"A. . . . . . ?"
Hàn Anh Trạch Vũ nhìn thân thể cô từ từ đến gần, anh chợt ngồi dậy lôi cô đến, cô kinh hô một tiếng, ngã vào ngực của anh.
Nghe nhịp tim có chút rối loạn, ngửi hơi thở quen thuộc, tâm Lãnh Tiếu Tiếu run sợ một hồi. Ý thức được lòng của cô lại không có tiền đồ đến gần anh, Lãnh Tiếu Tiếu giùng giằng muốn đứng lên.
Trong ngực Hàn Trạch Vũ mềm mại, ngửi hương thơm đặc biệt trên người cô, thân thể anh một hồi nóng ran, kích tình những ngày qua trong nháy mắt bộc phát, anh một tay đặt cô ở phía dưới, cúi đầu hôn lên môi có chút lạnh lẽo của cô.
"Ưmh. . . . . . Không cần. . . . . ." Nghĩ tới đêm đó anh thô bạo đối với mình, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu liền dâng lên một cảm giác sợ hãi, cô theo bản năng cự tuyệt. Khí lạnh đến gần.
Mà Lãnh Tiếu Tiếu cự tuyệt hoàn toàn đốt lửa giận Hàn Trạch Vũ khắc chế, anh tính trừng phạt hung hăng cắn đau môi cô.
"A. . . . . . Đau?" Một hồi đau cảm giác tan lòng nát dạ truyền đến, Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được kêu lên.
"Anh nói rồi, không cho người đàn ông khác hôn em, nhưng em thật giống như không hề nhớ một chút nào." Hàn Trạch Vũ lãnh khốc nhìn dấu răng thật sâu trên môi cô phát ra vết máu.
"Em không có?" Lãnh Tiếu Tiếu cảm nhận được quanh thân Hàn Trạch Vũ phát ra tức giận, còn có gương mặt anh âm lãnh, cô đột nhiên có loại kích động muốn khóc.
Người đàn ông này, cho tới bây giờ đều không nghe mình giải thích liền định tội lung tung, cô thật sự rất sợ một màn lần trước tái diễn, cô vừa phủ nhận, vừa cố gắng thoát khỏi khống chế của anh.
"Chưa? Lãnh Tiếu Tiếu, khi nào thì em bắt đầu, lại còn học nói láo? Em không tuân theo giao ước, tự mình rời đi, em