
hật chẳng lẽ đúng như Hàn Á Minh từng nói, hai chữ Tiếu Tiếu này quả nhiên là cướp đi cha con bọn họ?
Bà dựa vào trên ghế sa lon, xoa vầng thái dương, lộ ra vẻ mặt hết sức mệt mỏi.
Mặc dù bà một vạn lần không muốn để cho con gái của tiểu tiện nhân kia chân chính nhận tổ quy tông, nhưng mà vì con trai, bà cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp để cho thân phận của Lãnh Tiếu Tiếu công khai, chỉ có như vậy, Trạch Vũ mới có thể cắt đứt tình ý đối với cô. Mặc dù bọn họ. . . . . .
Nghĩ đến đây, trong đầu Sơn Mỹ Huệ lại hiện ra đêm mưa đen tối đó, ban đêm quỷ mị như vậy, còn có người đàn ông vô sỉ đó. . . . . .
"Bốp?"
Sơn Mỹ Huệ hung hăng đưa tay ném cái ly thủy tinh về phía khay trà.
Nhân viên phục vụ theo tiếng mà đến, các cô ấy nhìn Sơn Mỹ Huệ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn trên bàn một mảnh hỗn loạn, đáy mắt hiện lên nghi ngờ thật sâu.
Sơn Mỹ Huệ liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ có chút sững sờ ưu nhã lấy ra ví tiền, đặt một xấp tiền ở trên bàn trà.
"Tất cả tổn thất chỗ này, cộng thêm tiền boa chô cô? Thu dọn một chút đi?" Nói xong đứng lên, sửa sang lại áo choàng lông chồn cao quý này liền điển nhã rời khỏi quán cà phê.
Phục vụ nhìn xấp tiền này, trừng lớn mắt, sợ hãi nhìn bóng lưng của bà, trong miệng không ngừng nói cảm tạ.
"Cám ơn? Cám ơn. . . . . ."
———————–
Khó có được một giấc ngủ yên tĩnh, Hàn Á Minh vẫn đang trong giấc mộng liền bị một hồi thanh âm kêu la đánh thức. Ông bò dậy, kéo màn cửa sổ ra, thấy trước sân tụ tập rất nhiều người.
"Dì Lâm? Dì Lâm?" Tiếng gọi của Hàn Á Minh.
Ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó cửa phòng bị đẩy ra, "Lão gia, có chuyện gì?"
"Phu nhân đâu? Những thứ bên ngoài kia là cái gì thế?" Hàn Á Minh có chút tức giận gầm nhẹ.
Tỉnh lại cũng không thấy Mỹ Huệ, lại thêm vào thật vất vả có thể nằm lấy lại sức, lại bị đám người kia quấy rầy rồi, tâm tình tự nhiên không tốt.
"Lão gia, phu nhân hôm nay ra cửa từ rất sớm, bên ngoài Hàn viên rất nhiều phóng viên đến, hình như là bởi vì chuyện thiếu gia đính hôn kéo dài thời hạn, tôi nói với bọn họ thiếu gia không ở nhà, nhưng mà bọn họ cũng không tin, không chịu đi." Dì Lâm thong thả ung dung nói xong, bà là vú nuôi của hồi môn của Sơn Mỹ Huệ, ở nhà họ Hàn đến hơn hai mươi năm.
"Cái gì? Đính hôn kéo dài thời hạn? Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao không có người nói cho tôi biết, nha đầu Thi Dư kia đâu?" Hàn Á Minh nghe xong lời dì Lâm nói, chau mày .
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đính hôn thật tốt tại sao muốn kéo dài thời hạn? Tên tiểu tử thúi Trạch Vũ này đến cùng là đang làm cái quỷ gì? Chẳng lẽ không biết tính quan trọng của chuyện này ư, thật là càng ngày càng kỳ cục rồi.
"Không biết, tiểu thư Thi Dư những ngày này cũng không trở về, chuyện này vẫn luôn là thiếu gia tự mình tổ chức. Cho nên phu nhân cũng không rõ lắm, sáng sớm hôm nay xem tờ báo liền vội vã đi ra ngoài."
"Được rồi, dì Lâm, tôi biết rồi, dì trước tiên đi ra ngoài đi."
Hàn Á Minh phiền não khoát khoát tay, xoay người cầm điện thoại di động ở đầu giường, bấm một chuỗi mã số.
Chuông điện thoại di động đánh thức Hàn Thi Dư còn đang ngủ giấc mơ, vì tin tức náo động hôm nay, vậy mà tối hôm qua cô ta ‘bận’ đến rất khuya mới ngủ.
Cô ta lấy di động sang, vuốt vuốt mắt buồn ngủ tỉnh táo, lúc thấy trên điện thoại di động hiện rõ mã số, khóe miệng cô ta giương lên nụ cười hả hê, cô ta nhấn nút trả lời, thanh âm hết sức khéo léo từ bên miệng của cô ta tràn ra.
"Cha? Chào buổi sáng nha?"
"Tiểu Dư, đính hôn kéo dài thời hạn là chuyện gì xảy ra? Làm sao cũng không có người nói cho cha biết trước? Tiểu tử thúi Trạch Vũ kia đâu? Tại sao không gọi được điện thoại di động?" Lửa giận của Hàn Á Minh đang lúc nghe được thanh âm khéo léo của Hàn Thi Dư, liền biến mất một chút, ông có chút nhẫn nại hỏi.
"Cha, người đừng nóng giận, anh Trạch Vũ ở trung tâm y tế huyện, hình như là có chút chuyện quan trọng làm chậm chạp?"
"Trung tâm y tế? Nó đang ở trung tâm y tế? Có phải Tần viện trưởng đã tỉnh rồi hay không?"
Nhớ đến rõ ràng. Hàn Á Minh vẫn luôn luôn nhớ đến con gái bị thất lạc, nhưng bất đắc dĩ Tần Tuệ vẫn hôn mê bất tỉnh, trừ bà ấy, có lẽ không có ai biết tung tích của con gái thật sự.
"Anh Trạch Vũ chỉ nói cho con anh ấy ở trung tâm y tế huyện có chuyện, không nói là chuyện gì, có lẽ là vậy, cha, như vậy cũng tốt, viện trưởng Tần đã tỉnh, là có thể biết tung tích của chị gái thật sự rồi." Thanh âm Hàn Thi Dư có chút trở nên xuống thấp, dường như còn có chút nghẹn ngào.
Hàn Á Minh cảm thấy Thi Dư thay đổi, nhớ đến lời nói của mình có thể tổn thương đến Thi Dư, ông vội vã lại an ủi, "Tiểu Dư, ở trong lòng ba, con vĩnh viễn đều là con gái tốt của ba, tương lai là con dâu hiền. Ba sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì thay đổi thái độ đối với con ."
"Cha, cám ơn cha, có những lời này của người, bất kể con có thể gả cho anh Trạch Vũ hay không, con đều sẽ không khỏi người"
Hàn Thi Dư mang theo giọng mũi nặng nề, cảm động nói xong, chỉ là Hàn Á Minh ở đầu kia điện thoại, không làm sao thấy được một nụ cười có chút âm mưu ở khóe miệng của cô ta.
"Đừng s