
ắt nhìn Hàn Trạch Vũ, dịu dàng nói, "Mẹ nghe nói Lãnh tiểu thư bị thương, cho nên đến xem một chút."
"Mẹ làm sao biết?" Thanh âm Hàn Trạch Vũ đột nhiên có chút cứng rắn, anh ánh mắt hoài nghi nhìn bà, giống như chất vấn bà.
"Trạch Vũ, con nên biết, chỉ cần mẹ muốn biết, cũng không có chuyện gì có thể giấu giếm được mẹ, không phải sao?" Thanh âm Hàn mẹ dịu dàng như cũ, nhưng trong lời nói lại mang theo một cỗ lạnh lùng mạnh mẽ.
"Mẹ? Thật sự không phải là mẹ?" Hàn Trạch Vũ cau mày, hình như vẫn còn có chút không tin.
"Mẹ không cần thiết lừa con, đang nói..., mẹ vì gì phải làm như vậy? Vì muốn tổn thương con trai của mẹ sao?" Trong thanh âm dịu dàng của Hàn mẹ, có vẻ tức giận.
"Thật xin lỗi, mẹ, con. . . . . ."
"Con trai, chuyện này mẹ sẽ không trách con. Nhưng mà, con đều lớn như vậy, tại sao vẫn không phân rõ nặng nhẹ đây? Con biết hôm nay báo chí cũng viết những gì không?"
"Mẹ, Tiếu Tiếu côấy bị thương thành như vậy, con thật sự không có cách nào bỏ lại cô ấy và đính hôn với người phụ nữ khác." Hàn Trạch Vũ hết sức miễn cưỡng nói.
"Không phải là làm một vở kịch sao? Đàn ông có lúc cuối cùng nhất định phải chịu đựng một chút chính mình không muốn chịu đựng, hiểu không?" Hàn mẹ hết sức nghiêm nghị nhìn chằm chằm Hàn Trạch Vũ, trên người có cỗ khí phách bẩm sinh.
"Mẹ? Mẹ cũng biết? Thi Dư nói cho mẹ?"
"Không ai nói cho mẹ biết, con trai chính mẹ sinh ra, mẹ sẽ không biết hay sao? Chỉ sợ con quậy như vậy một phát, chuyện sẽ càng ngày càng hỏng bét, nếu như mà mẹ đoán không sai, hiện tại bên ngoài Hàn viên nhất định là một đống phóng viên, mà ba coni nhất định sẽ trực tiếp tuyên bố hủy bỏ đính hôn là bởi vì hai đứa muốn trực tiếp kết hôn."
"Cái gì? Mẹ? Vậy mẹ tại sao không ngăn cản cha?"
Hàn Trạch Vũ nghe được lời của mẹ sắc mặt đại biến, rất dễ nhận thấy, lấy mẹ mình rất hiểu rõ đối với ba, như vậy xử lý chuyện này, rất giống phong cách của ông.
"Vậy con cảm thấy có phương pháp gì tốt hơn có thể giải quyết chuyện này không?"
"Con. . . . . ?"
Hàn Trạch Vũ hiện tại thật sự là hối hận muốn gặp trở ngại, sớm biết như vậy bất kể như thế nào cũng không nên dùng chuyện đính hôn này đến dập tắt sóng gió .
Hiện tại thật là sóng trước chưa tan, sóng sau lại tới?
"Được rồi, con trai, tất cả chắc chắn sẽ có phương pháp xử lý, chúng ta trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt. Lãnh tiểu thư đó giống như rất kháng cự con?"
Hàn mẹ ý tốt nhắc nhở con trai, đáy mắt lại lộ ra một nụ cười âm mưu.
"Mẹ, mẹ trước tiên trở về đi. Con sẽ xử lý tốt , cô ấy là tâm tình bị thương không ổn định."
Trạch Vũ có chút hiểu suy nghĩ của Lãnh Tiếu Tiếu, vừa nghĩ đến lúc trước cô chịu tội, anh liền hận không được muốn giết người.
"Được rồi, con trai, gửi lời thăm hỏi của mẹ đến Lãnh tiểu thư, mẹ đi về trước đây, mặc kệ con lựa chọn gì, mẹ đều là ủng hộ con?"
"Mẹ, cám ơn mẹ?" Lấy được khích lệ của Hàn mẹ, tâm tình Hàn Trạch Vũ đột nhiên trở nên sáng sủa rất nhiều.
Hàn mẹ ôn hòa vỗ vỗ vai Hàn Trạch Vũ, ưu nhã xoay người rời đi.
Nghe được thanh âm cửa phòng bệnh đóng lại sau lưng, Hàn phu nhân quay đầu, lạnh lẽo nhìn chằm chằm cánh cửa kia, đáy mắt lộ ra một hận ý nồng nặc.
Lãnh Hàm Tiếu, coi như cô chết, cô cũng phải chiếm cứ ở trong lòng Á Minh, lần này, tôi tuyệt không cho con gái cô trở lại cướp đi con tôi?
Tuyệt đối không cho phép? Vì Trạch Vũ của tôi.
Một chiếc xe Maybach màu đen dừng ở trước viện Phúc Lợi.
Sơn Mỹ Huệ ưu nhã đi xuống xe, đi theo người đàn ông lập tức đi lên gõ cửa sắt nặng nề.
“Xin hỏi, các người tìm ai?”. Một người phụ nữ trung niên mở cửa có chút giật mình nhìn người phụ nữ ăn mặc cao quý này.
“Tôi tìm viện trưởng Tần tuệ của các người”.
Sơn Mỹ Huệ chậm rãi mở miệng, bất kỳ thời điểm nào, bà đều là bộ dạng ưu nhã cao quý, cho dù làm không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
“A, mời vào. Tần viện trưởng mới từ bệnh viện trở lại, tôi đi thông báo trước một tiếng”.
“Không cần, bà cứ dẫn đường, tôi muốn trực tiếp đi tìm bà ấy”.
Sơn Mỹ Huệ trong lòi nới có khí thế không cho người cự tuyệt, người phụ nữ trung niên kia hiển nhiên cũng bị khí thế này của bà làm cho áp đảo.
“Tốt….. tốt”.
“Bồi an, cậu ở bên ngoài chờ tôi”.
“Dạ, Mỹ Huệ phu nhân”. Lâm Bồi An cung kính cúi đầu.
Sơn Mỹ Huệ đi theo phía sau người phụ nữ, hương tới tòa lầu nhỏ này đi tới.
Đi tới trước cửa phòng Tần Tuệ, người phụ nữ chuẩn bị gõ cửa, cửa liền bị người bên trong mở ra.
Thật sự chân thực. Lý Sâm thấy Sơn Mỹ Huệ, ngây ngẩn cả người.
“Học trưởng Lý, thật không nghĩ rằng ở đây gặp phải anh. Đã lâu không gặp!”. Lúc Sơn Mỹ Huệ nhìn thấy Lý Sâm, cũng có chút kinh ngạc, chỉ là rất nhanh bình tĩnh lại.
“Mỹ Huệ? Thật sự là em? Em tới nơi này làm gì?”. Lý Sâm xác định thân phận của người phụ nữ trước mắt, hết sức kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ phòng bị.
“Em tới tìm viện trưởng Tần Tuệ, thế nào? Không được sao?”. Sơn Mỹ Huệ nhìn đáy mắt Lý Sâm phòng bị, trên mặt nổi lên tia khinh thường.
“Mỹ Huệ? Là em thật sao?”. Âm thanh kinh ngạc của Tần Tuệ ở sau lưng Lý Sâm vang lên.
Sơn Mỹ Huệ lướt qua Lý Sâm, hướng trong phòng nhìn lại, thấy mặt Tần
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập