Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322781

Bình chọn: 9.5.00/10/278 lượt.

giữ lại chút phẩm hạnh nào à, hơn nữa, nếu không phải do mày kích động cô ta sẽ làm ra mấy chuyện đổ máu này

chắc?” Rõ ràng tiểu thư nhà người ta cũng chỉ đến để bày tỏ tình yêu sâu sắc của mình dành cho người đàn ông nào đó thôi, kết quả —- “Yêu hắn,

yêu đến mức có thể vứt bỏ mạng sống của mình không? Vậy cô chết đi cho

tôi xem.” “Có gan thì cô cắt thật đi.” “Cô không cắt tôi mặc kệ cô.”

Thẩm Hạ Thụy bốc một nắm lạc từ trong túi ra, “Ôi giời mấy lời này của chị chả nghe

lọt tai được, nếu chị chịu uất ức thì Thẩm Hạ Thụy này sẽ ra tay, xì,

hồi nhỏ đánh nhau rõ là còn hăng hơn cả gấu chó, giờ thấy con bé đó cầm

có mỗi cái dao bé xíu đã dọa chị gái đến nhũn ra rồi à.”

Lạc Trăn hờ hững nhún nhún vai, “Vô vị.”

“Vô vị? Té

ra đại tiểu thư chê người ta chỉ cầm một thanh đao nhỏ không đủ lớn à,

được, lần sau tao sẽ lưu ý bảo cô ta cầm hẳn dao phay đến.” Thẩm Hạ Thụy xì một tiếng, xoay người vén góc chăn trên giường bệnh lau lau tay,

“Nói thật đi Lạc Trăn, mày bảo cái con bé Đường Thận Linh này có phải

não có vấn đề không, vẫn rạch lấy được.”

“Có bệnh tim, nghe người khác nói thế.” Lạc Trăn cười cười không được hăng hái lắm.

Thẩm Hạ Thụy chậc một tiếng, “Có bệnh tim không ở bệnh viện nghỉ ngơi còn ngu ngốc

chạy đến nhà trọ của mày làm ầm ĩ, đúng là bệnh thật.”

“Người ta

tốt xấu gì cũng là thanh mai của Mạc Hoành, mày nói chuyện chú ý một

chút.” Lạc Trăn tỏ ra rất có kinh nghiệm, chế giễu.

Thẩm Hạ Thụy sửng sốt, bước về phía Lạc Trăn, nhíu mày cười nói, “Mày vẫn để ý —-“

“Tao để ý

vũng máu trong phòng khách nhà tao ai đến giúp lau sạch đây.” Nói thật

Lạc Trăn cũng có chút bực bội, cả một kỳ nghỉ êm ấm lại bị chuyện này

phá hỏng.

Thẩm Hạ Thụy giả vờ mờ ám hắng giọng, “Hỏi một câu, trả lời thành thật, mày với Mạc Hoành còn tình cảm không?”

“Tao trước giờ luôn tự trọng.”

Thẩm Hạ Thụy cười nham hiểm khà khà hai tiếng, liếc đông liếc tây, “Mày nói xem, tí

nữa mấy người Mạc Hoành đến liệu có tưởng là tụi mình hại cô ta thật

không?”

“Ai mà biết được.”

Một lúc sau cửa bị đẩy ra, Lâm Tiếu Tuyển bước vào.

“Đàn chị!” Chàng trai gọi một tiếng vô cùng ngọt xớt.

“Sao lại là cậu?” Người nên đến đâu rồi?” Thẩm Hạ Thụy đi đến cửa ló đầu ra nhìn trái nhìn phải.

“Em là người không nên tới sao?” Giả bộ ngoan ngoãn sờ sờ cổ.

Thẩm Hạ Thụy giễu cợt, “Cậu nên đến á? Cậu nói cậu là ba hay mẹ của con bé này hả.”

Lâm Tiếu Tuyển đỏ bừng trong tích tắc, “Em là bạn của Tiểu Đường.”

“Chậc, đều là Tiểu Đường [1'>, ngấy chết đi được.”

Lạc Trăn

cười hỏi, “Mạc Hoành đâu?” “Sư huynh vẫn chưa đến sao?” Lâm Tiếu Tuyển

hơi ngây ngẩn, “Lạ thật, anh ấy còn rời công ty trước em một bước mà.”

Ghế dài

ngoài trời trong bệnh viện, vóc dáng tao nhã dựa vào lưng ghế, ngọn đèn

đường chiếu lên người anh một lớp ánh sáng màu bạc lạnh lùng.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay thon dài vắt thành mây mù vấn vít, khuôn mặt ẩn sau khói sương mênh mang như ẩn như hiện.

… Tao trước giờ luôn tự trọng…

Lúc Mạc

Hoành bước vào phòng bệnh của Đường Thận Linh, Lạc Trăn đang cúi đầu

nghịch điện thoại, nghe tiếng đẩy cửa vội ngẩng đầu nhìn, giật mình, bị

gương mặt vô cùng mệt mỏi của Mạc Hoành dọa cho một trận, trong lòng

không khỏi cảm thán, đôi thanh mai trúc mã này tình cảm thật tốt, không

phải vẫn còn sống đấy thôi, có cần phải làm bộ như đưa tang thế không.

“Chà Mạc Hoành, tôi phải kể cho cậu rõ, mã tử [1'> của cậu, tôi với Lạc Trăn chẳng làm gì cả, là tự cô ta hại chính mình.”

Mạc Hoành nhìn sang Lạc Trăn đang cúi đầu nghịch điện thoại trên ghế sô pha, “Tôi biết.”

“Biết à? Vậy thì tốt quá! Ha, tôi rất thích những người biết lý lẽ, hơn nữa —-“

Lạc Trăn

đứng dậy bước đến bên cạnh Thẩm Hạ Thụy ngắt lời cô ấy, nhưng lại nói

với Lâm Tiếu Tuyển, “Tiếu Tuyển, chị mời cậu ăn cơm.” Sau đó phải báo

đáp giúp cô lau sàn nhà.

Mạc Hoành

nhìn một đám người đi ra, đi đến chỗ sô pha Lạc Trăn đã ngồi một khắc

trước, ngồi xuống, thật lâu sau, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thận Linh

đang say ngủ nằm trên giường bệnh, tia giá rét đông cứng lại trong con

ngươi.

Chủ nhật Lạc Trăn dành thời gian về nhà một chuyến, dẫu sao Hải Nam cũng không đi

được, dứt khoát hy sinh một chút cùng Lạc phu nhân bồi dưỡng tình cảm,

kết quả lại bị đuổi ra, câu chuyện là thế này, khi đó Lạc phu nhân bắt

đầu trước, “Mai là ngày mùng một tháng tám!” “Thế thì sao ạ?” “Ngày

thành lập quân đội chứ sao!” “Thế thì sao ạ?” “Chúc mừng chứ còn gì

nữa!” “Thế thì sao ạ?” “Mua con gà nướng!” …

Đương lúc

Lạc Trăn nhất thời vẫn chưa hiểu quan hệ nhân quả, Lạc phu nhân đã

chuyển đề tài, ý tứ sâu xa kể, “Nhớ năm ấy, hồi đó cải cách mở cửa.” Nội dung cùng với ý nghĩa của cải cách mở cửa kể hết một lượt, Lạc Trăn

thầm nghĩ trình độ này có thể đi thi đại học được rồi. “Thời ấy của

chúng ta, hai sáu tuổi, hai sáu con có biết bao hàm ý nghĩa gì không? Đã có rất nhiều người làm mẹ trẻ con rồi đấy! Lạc Trăn, không phải mẹ

trách con, mẹ để con chuyển ra ngoài chính là hy vọng con có thể dụ dỗ

được một cậu trai rồi gả cho nó, Lạc Trăn, con cho mẹ ôm cháu trai đi

mà.”

Lạc Tră


Old school Swatch Watches