Đen Ăn Đen

Đen Ăn Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322964

Bình chọn: 8.5.00/10/296 lượt.

hiểu bằng máy móc đó.”

Nhận ra lão tiên sinh này nói chuyện rất có ý nghĩa, Mạc Ninh tạm dừng bước, nói: “Cháu cũng dùng Internet, nhưng có những vấn đề nhỏ Internet không có. Cháu

lại yêu cầu rất cao, các chi tiết của bài viết đều phải hoàn mỹ.”

“Đây là phúc khí của cơ quan cháu.”

“Cảm ơn sự khích lệ của lão tiên sinh.” Mắt lia tới, Mạc Ninh thấy trên bàn phần lớn là các bộ sách có liên quan đến kinh tế, liền nói: “Lão tiên sinh nghiên cứu kinh tế học sao?”

“Thỉnh thoảng viết sách thôi.”

“Ngài viết sách?” Mạc Ninh càng kinh ngạc, “Cả nhà sách này?”

“Con ta chê ta đi nhà sách rất

phiền, liền thay ta mở một nhà sách ở nơi yên tĩnh này, đều là sách tra

cứu, cũng không có rắc rối gì, hai năm qua, cũng để ta dễ dàng tìm sách

đọc, cũng kết không ít bạn.”

Sau cuộc nói chuyện ngắn gọn, Mạc Ninh

biết lão tiên sinh này tên là Cố Khải Nguyên, chuyên gia kinh tế học nổi tiếng, đặc biệt nổi tiếng về viết sách, Mạc Ninh vốn tưởng một giáo sư

nổi tiếng sẽ phải khác cơ, nào biết Cố lão tiên sinh không chỉ có kinh

nghiệm chuyên sâu, cá nhân ông còn cực kỳ ghét cách dạy học hiện giờ.

Bữa trưa là Cố lão tiên sinh cố ý mời, với lão tiên sinh mà nói chính là “Tin lành khó kiếm”, Cố lão tiên sinh giải thích “Tin lành” chính là “Người đẹp ” và “Tri âm”. Nói thật ra, bị một lão tiên sinh hơn năm mươi tuổi gọi là “người đẹp”, Mạc Ninh cảm thấy gánh nặng rất lớn. {Mimi: 佳音 tin lành = 佳+ 音…佳人 người đẹp….知音 tri âm}

Cũng may Cố lão tiên sinh khi dùng cơm, chủ đề nói chuyện đều xoay quanh đứa con phiền lòng kia của ông: “Trời sinh tính ta không thích bị trói buộc, nhưng đời người luôn không như ý như vậy, ta không chỉ có người vợ yêu thương chăm lo cho chồng, còn có

đứa con yêu thương chăm lo cho cha.”

“Đây là chuyện tốt mà, ngài cũng không quá tự do.”

“Ta vốn làm việc cẩn thận tỉ mỉ, có điều làm người lại thích phóng khoáng một chút. Gần đây ta bị con ta tính kế rất thảm.” Cố lão tiên sinh nửa thật nửa đùa nói.

Mạc Ninh cười: “Tính kế thế nào?”

“Ví dụ suốt ngày cằn nhằn.” Nói đến đây, Mạc Ninh phát hiện Cố lão tiên sinh nhíu mày lại, ngay sau đó, Cố lão tiên sinh lại bồi thêm một câu nữa. “Gần đây nó ép ta một tuần đến viện một lần kiểm tra sức khỏe.”

“Đây là việc nên làm mà.” Mạc Ninh chân thành nói.

Cố lão tiên sinh lắc đầu: “Đây

không phải mấu chốt. Mấu chốt là, nó yêu cầu ta mỗi tuần kiểm tra sức

khỏe một lần, nhưng ta muốn mỗi tuần nó đưa ta và mẹ nó đi dạo, mà nó

thì luôn lấy cớ công việc bề bộn để từ chối, căn cứ vào bổn phận của

người cha, ta thật sự không hi vọng đứa con của ta cuối tuần cũng vùi

mình vào công việc như vậy.”

Mạc Ninh cười vì giọng nói trêu đùa của

lão tiên sinh, lại nghĩ dó là một đề nghị nghiêm túc, chợt thu hồi nụ

cười, suy nghĩ một hồi, sau đó nàng đề nghị: “Có lẽ, mỗi người nên trao đổi ngang giá?”

“Trao đổi ngang giá?”

“Chính là…… mỗi tuần ngài có thể kiểm tra sức khỏe một lần, mỗi tuần anh ta cũng phải đến đi cùng cha mẹ một lần.” Mạc Ninh giải thích.

“Đi cùng cha mẹ làm gì, thể nào

nó cũng hỏi lại ta như vậy. Sau đó khi ta suy nghĩ cẩn thận sẽ làm cái

gì, nó đã có luôn kết luận, đó chính là, ta còn phải đi kiểm tra sức

khỏe.” Biểu tình của lão tiên sinh tràn ngập vẻ cam chịu, biểu

tình này làm Mạc Ninh liên tưởng đến đứa con của Cố lão tiên sinh khôn

khéo mà giảo hoạt thế nào.

Sau đó, cô lại đưa ra một đề nghị khác có tính xây dựng hơn: “Có lẽ ngài có thể đưa anh ta theo đọc sách, đó là một cách giải trí có ý nghĩa cũng không tệ.”

Cố lão tiên sinh không lập tức phản ứng, sau khi trầm ngâm một hồi, ông đột nhiên cười to: “Thật là cao kiến!”

Ngày cuối tuần thứ hai, Mạc Ninh đúng

giờ giá lâm đến nhà sách, vừa vào cửa Cố Khải Nguyên đã nhìn thấy cô,

ông mỉm cười nâng gọng kính nháy mắt với cô. Mạc Ninh không rõ ánh mắt

của ông có ý gì, chỉ khi nhìn lại mới thấy trên ghế salon ố vàng tại một góc nhà sách, có một người đàn ông bình yên chúi đầu vào một quyển

sách.

Mạc Ninh nhớ rõ ngày hôm đó thành phố G

trời đầy mây, nhưng, người đàn ông trên ghế sô pha kia lại mơ hồ trong

trí nhớ của cô, thế nên một lúc lâu sau cô vẫn nghĩ ngợi, thật ra ngày

đó là một ngày tươi đẹp? Vì sao tâm tình cô chưa bao giờ gợn sóng, lại

vì một cảnh tượng như thế này mà gặp sóng to gió lớn?

Một khắc kia, cô nghĩ đến nguyện vọng

cuối cùng của mình, một căn hộ không lớn không nhỏ, không cần phải hướng ra mặt biển lớn, xuân về hoa nở là được rồi. Không cần bày trí xa hoa,

chỉ cần không gian đủ lớn, có thể để cô chất đủ các bộ sách ở góc là đủ

rồi. Như vậy, mặc kệ trời nắng hay mưa, chỉ cần cô muốn đọc sách, tiện

tay là có thể lấy được. Mà nay, cô nghĩ nguyện vọng này sẽ ở tại Riga,

có thể cùng người đàn ông nào đó làm những việc này, thật tốt. {hana: Riga: Thủ đô của Latvia, là thành phố lớn nhất trong các nước vùng

Baltic. Riga nằm trên bờ sông Daugara, không xa vịnh Riga, khu trung tâm phố cổ được công nhận là di sản văn hoá thế giới và là thành phố nổi

tiếng với kiểu kiến trúc mang phong cách Art Nauveau, có thể so sánh với Wien hay Sankt – Peter Burg}

Tâm tình dần dần y


Insane