Polly po-cket
Đen Ăn Đen

Đen Ăn Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322921

Bình chọn: 8.5.00/10/292 lượt.

nhiên là xếp theo ưu điểm, nếu như tốt nhất chỉ đến trình độ này, em cũng chẳng ôm hi vọng gì đâu.”

Phó Tịch Nhan có cảm giác khó hiểu với

Mạc Ninh, cô thừa nhận Mạc Ninh có tài có sắc, về mặt khác, Phó Tịch

Nhan cũng không thích toàn thân Mạc Ninh phát ra khí thế bức người, cộng sự với cô đã hơn một năm, Phó Tịch Nhan luôn cố gắng ngang bằng vì mình ở địa vị yếu thế hơn, lại chưa bao giờ thành công cả. Nghe xong Mạc

Ninh nói, cô không phải không tức giận: “Em thật rắc rối, thảo nào lại ế.”

“Thánh nữ cũng tốt! Thánh nữ phục vụ cho Thượng Đế.” {mimi: chơi chữ đồng âm khác nghĩa, 圣女 thánh nữ (shèng nǚ) 剩女 (chỉ còn phụ nữ = ế) }

“Chị nói là ế……”

“Đi viết bản thảo đi, mấy ngày hôm trước chủ nhiệm còn làm ầm lên là lượng bản thảo tháng này của chị không đủ.” Mạc Ninh cắt ngang lời.

“Hừ! Thánh nữ! Em đi tìm Thượng Đế của em đi.” Phó Tịch Nhan ảo não đi vài bước lên phía trước, lại đột nhiên xoay người, “A? Mạc Ninh, chị biết một người đàn ông rất hợp với khẩu vị của em, hơn

nữa anh ta không có bạn gái. Nhưng…… Mức độ khó hơi cao.”

Mạc Ninh hưng phấn hỏi: “Ai?”

Phó Tịch Nhan nói: “Cố Chuẩn chứ ai.”

Bàn tay lướt phím dừng lại, Phó Tịch Nhan thấy thế, có chút đắc ý nở nụ cười: “Em xem đi, chị đã nói người đàn ông này có lực sát thương lớn. Thế nào, em cũng có hứng thú với anh ta sao? Em đang mơ đó hả?”

Mạc Ninh quay đầu nhìn cô, thật lòng nói: “Chị từng nghĩ đến đổi nghề chưa?”

Phó Tịch Nhan không rõ hỏi: “Đổi nghề làm gì? Chẳng lẽ chủ nhiệm tiết lộ cho em…… chị sắp bị đuổi?”

“Chị mở tiệm mai mối hôn nhân đi.” Nói xong, sự chú ý của Mạc Ninh lại quay trở về màn hình vi tính, không hề để ý đến các loại biểu tình biểu đạt phẫn nộ của Phó Tịch Nhan .

Tuy rằng, lời nói vừa rồi của Phó Tịch Nhan đã thành công trong việc gây hứng thú cho cô.

Ngoài trận ầm ĩ bữa trước với Hứa Thư

Hoài, ở thành phố G Mạc Ninh cũng không có người bạn nào quá gần gũi,

không phải do cô không có năng lực giao tiếp, mà thật ra là do tri âm

khó tìm. Cô đến thành phố G được hai năm, đến giờ vẫn chưa hết sửng sốt

vì không tìm được lấy một người bằng lòng dành cuối tuần đi dạo các cửa

hiệu sách với mình.

Nhờ sự giúp đỡ của mẹ là thầy dạy ngữ

văn, từ nhỏ Mạc Ninh đã hình thành tình yêu với việc đi dạo hiệu sách,

sau khi lên đại học, không có việc gì là cô lôi Tô Dã Nghị và Chu Nhất

Nặc đi đếm tiệm sách nhỏ cạnh trường học. Thế nên giờ hai người Tô Chu

vẫn duy trì thói quen cũ này. Nhưng bọn họ ở chung thành phố, vẫn thường hay đi cùng nhau. Vì thế, Mạc Ninh rất hâm mộ và ghen tỵ.

Hết cách rồi, không thể dứt bỏ tiệm

sách, cô đành phải đi một mình. Nhà sách ở thành phố G phần lớn được mở

cạnh các cửa hàng buôn bán náo nhiệt, Mạc Ninh đến đây hai năm mới tìm

được một cửa hàng sách không tệ. Tên cửa hiệu rất tao nhã, gọi là “Thú

vui”, cửa hàng gần một cây cầu náo nhiệt, mặt tiền cửa hàng rất nhỏ,

nhưng bên trong lại như chốn bồng lai. Lần đầu tiên Mạc Ninh đến nơi này bị những giá sách cao đến trần nhà dọa ngây người, không biết vì có

phải sở thích của ông chủ có vấn đề mà từ điển trong cửa hàng tương đối

nhiều, có khá đầy đủ. Có cả ghế sô pha mềm mại và chiếc bàn gỗ mộc mạc

để khách sử dụng, nếu như đến muộn, không tìm được chỗ ngồi là chuyện

đương nhiên.

Mạc Ninh không phải người có thể dậy sớm cuối tuần, cho nên, theo lý thường cô không có chỗ ngồi. Trong dãy sách tra cứu kia tìm được quyển muốn tìm, lại mang theo cuốn sách chuyên

ngành ngồi phịch xuống cạnh giá sách, vừa lật xem vừa tra những từ ngữ

và thuật ngữ không hiểu.

Đang mê mẩn, có người vỗ vào vai cô,

quay đầu, Mạc Ninh thấy một học giả lớn tuổi đeo kính, hơi thở nặng nề, ý cười nồng đậm nhìn cô.

“Bên kia có ghế trống.” Lão tiên sinh nhẹ giọng nói.

Ánh mắt của Mạc Ninh xuyên qua giá sách

tầng tầng, thấy một ghế sô pha đơn trống. Ngay sau đó, Mạc Ninh giống

như vận động viên ở vạch xuất phát, nhanh chóng thu dọn sách vở, nói với lão tiên sinh “Cám ơn”, rồi bước nhanh về phía ghế sô pha.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nhìn lại xem lão tiên sinh tốt bụng kia, đã không thấy bóng dáng của ông đâu nữa.

Hai giờ chiều rời nhà sách, vừa lúc ra

cửa thì thấy lão tiên sinh đứng cạnh quầy, kéo túi lên vai, Mạc Ninh mỉm cười đi đến, hòa nhã nói: “Vừa rồi thật cảm ơn tiên sinh.”

Lão tiên sinh kia cũng đang đọc sách,

trên mặt chiếc bàn gỗ bóng loáng sạch sẽ, có mấy quyển sách bìa cứng có

chút cũ kỹ, bên trong còn kẹp chiếc phiếu đã ố vàng. Sau khi đánh giá

trong chốc lát, Mạc Ninh lại ngẩng đầu, con mắt ẩn chứa sùng kính.

Lão tiên sinh hòa ái tươi cười: “Cô là phóng viên?”

Mạc Ninh khó hiểu: “Dễ nhìn ra vậy sao?”

“Cô đang cầm quyển “Bản tin và sáng tác tiếng Anh”, ở chỗ tôi không có quyển sách này.”

Mạc Ninh giật mình, khẽ cười: “Đó là cháu mang đến.”

“Giờ người giống cô đến hiệu sách tra từ điển, đặc biệt là phóng viên cũng không còn nhiều.” Lão tiên sinh vừa nói vừa buông sách trong tay, tiện tay rút ra một cái thẻ trong hộp, từ từ kẹp vào giữa cuốn sách, gấp chiếc kính vừa lấy xuống,

tiếp tục nói: “Internet có ở mọi nơi, người trẻ tuổi đều tìm