
thiết bị trong nhà, sợ em lo lắng, nên không nói cho
em”.
Mạc Ninh quả thật không hài lòng về lời giải thích này, lại nghĩ đến Cố lão tiên sinh, cô có chút thoải
mái, còn mang theo vẻ áy náy nói.“Mấy nay có rất nhiều họp báo phải
chạy, cũng không có thời gian thăm bác Cố, bác và dì… khỏe chứ?”.
“A, đều tốt”. Dừng một chút, Cố Chuẩn đề nghị: “Đến nhà anh nhé”.
Hai người đi đến “Tiểu Tây Hồ”. Mua mấy món, đến Cố gia, Cố lão tiên sinh
đang ở phòng khách xem tivi, trông thấy Mạc Ninh, lão tiên sinh vui mừng nhướn mày, nếu không phải Mạc Ninh đã nhanh đi đến, không chừng Cố lão
tiên sinh đã đến tận cửa chào đón.
Mạc Ninh nhìn thấy người đàn ông già trước mặt, giương mặt hốc hác vì nếp
nhăn, nụ cười của ông hiền lành, nghĩ đến khoảng thời gian cận kề Quỷ
Môn Quan mà bồi hồi, trong lòng Mạc Ninh có chút cảm khái, trên mặt lại
không thể hiện.
Cố lão tiên sinh vui vẻ chân thành nói.“Thật tốt, thật tốt”.
“Nó lớn thế này rồi, chuyện bác lo nhất chính là chuyện bạn gái của nó
đấy”. Cố lão tiên sinh nói chuyện trôi chảy, trôi chảy đến mức Mạc Ninh
nhất thời không phản ứng kịp, không hiểu sao chủ đề lại chuyển đến tận
đây rồi.
Mạc Ninh liếc mắt nhìn Cố
Chuẩn, lúc này mới phát hiện anh đã biến mất. Trong lòng khẽ oán hận,
Mạc Ninh cân nhắc lát nữa phải hỏi Hoàng Kỳ Hoa một chút… Không biết Cố
Chuẩn rốt cuộc đã nói gì?
Nói chuyện
với Cố lão tiên sinh về một chút tin tức thời sự, cũng không lâu lắm,
tiếng cười “ha ha” của Hoàng Kỳ Hoa truyền đến, Mạc Ninh ngồi ở ghế sa
lon, thấy bà mặt mày hớn hở nhìn mình, từ xa nói “Cố lão đầu muốn xem
‘Dạy kinh tế’, dì lại muốn xem ‘Yên Vũ Vị Minh’, bọn dì đang tạm chia
ra, bằng không dì là người đầu tiên nghênh đón con đấy”. Vừa nói, bà vừa đi đến ngồi xuống trước mặt Mạc Ninh.
Cảm giác lạ lẫm và sự thân mật quen thuộc làm Mạc Ninh cảm thấy an bình,
Hoàng Kỳ Hoa cũng già đi nhiều, tóc dài đã có một chút sợi bạc. Mạc Ninh đau lòng, cười chân thành. Nụ cười của Hoàng Kỳ Hoa càng thêm sâu,
nói.“Buổi tối cũng đừng về, ở đây tâm sự với dì”.
Mạc Ninh còn đang suy nghĩ lý do để từ chối, Hoàng Kỳ Hoa nói tiếp.“Dì muốn biết gần đây thịnh hành gì, nhãn hiệu chúng ta cùng yêu thích có gì mới không? Con đừng cự tuyệt a. Đổi quần áo đi, chỗ dì còn rất nhiều quần
áo mới, ngày mai là thứ bảy, con cũng không phải đi làm, hẳn là cũng
không bận gì đi?”.
Cả quần áo để tắm
giặt cũng đã chuẩn bị, Mạc Ninh ngượng ngùng nghĩ, cô thật sự không có
lý do gì để từ chối. Lại nghĩ ngủ cùng một chỗ với Hoàng Kỳ Hoa cũng
không có gì kỳ quái, gật đầu đồng ý.
Lúc này, Cố Chuẩn từ trong bếp đi ra, anh đã cởi áo gió, mặc một chiếc áo
sát người cổ chữ V, sáng sủa… Còn có chút gợi cảm, Mạc Ninh bỗng cảm
thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Món ăn đã bày lên”. Anh nói.
Hoàng Kỳ Hoa nói “Ừ, vậy mau vào ăn cơm”. Rồi nhìn cái người vừa rồi vì tranh tivi mà giận dỗi nói. “Này, ông già kia, buổi tối còn chưa ăn cháo
sao?”.
Cố Khải Nguyên nói.“Hôm nay tôi ăn cơm”.
Hoàng Kỳ Hoa cùng Mạc Ninh bị bộ dạng trêu đùa này làm cười, Hoàng Kỳ Hoa kéo cô “Đi, chúng ta lên tầng tâm sự”.
Mạc Ninh không từ chối được, chỉ phải đi cùng bà. Hai người vừa đi lên cầu
thang, Hoàng Kỳ Hoa đột nhiên dừng lại, đứng trên bậc thang quay đầu lại nói.“Này, con trai, đem phòng của con dọn sạch đi, buổi tối Mạc Ninh sẽ ở lại nhà mình”.
Mạc Ninh không
tưởng tượng nổi, quay đầu nhìn Hoàng Kỳ Hoa, vừa hay tầm mắt Hoàng Kỳ
Hoa đã rời khỏi người Cố Chuẩn, đối với sự trừng mắt của Mạc Ninh, ngọt
ngào cười hề hềm. Nụ cười này giống như muốn nói.“Dì hiểu con”.
Cảm giác cùng ăn cơm thật ấm áp. Loại
cảm giác này khiến Mạc Ninh nhớ tới khi mình cùng ba mẹ ăn cơm, còn làm
Mạc Ninh không khỏi liên tưởng sau này cũng cùng “ai đó” một chỗ, đại
khái là cũng sẽ có cảm giác tốt như lúc này.
Ý nghĩ trong đầu khiến Mạc Ninh có hơi mỉm cười, miệng cô lúc này đang
nhàn nhã nhai cơm, nếu không sẽ bất giác mà nở nụ cười. Sợ ánh mắt Hoàng Kỳ Hoa bắt gặp, cô vội nhanh chóng cúi đầu, khóe miệng hãy còn đang
nhấc lên.
Lúc này, Hoàng Kỳ Hoa đang
vì Cố Khải Nguyên không chịu ăn thịt bò mà dạy dỗ ông, cho nên không để
ý. Bà không phát hiện, bà cùng cô đang có những mối quan tâm sâu sắc
nhưng… đối tượng lại khác.
Sau bữa
cơm, Mạc Ninh lên lầu tắm rửa. Hoàng Kỳ Hoa chủ động muốn sấy tóc cho
Mạc Ninh, cô không thể từ chối, đành phải đồng ý. Mấy phút sau, mái tóc
vốn mềm mại buông thẳng của Mạc Ninh biến thành một dải lụa bồng bềnh,
Mặc Ninh nhìn mái tóc mình, có chút bất đắc dĩ nhìn Hoàng Kỳ Hoa. Người
sau lưng che miệng cười: “Thực đẹp, nếu con sinh ra sớm thêm vài năm
nữa, hẳn sẽ mê hoặc được khối kẻ”.
“Dì thật sự là…”.
Hoàng Kỳ Hoa ngồi xuống cạnh Mạc Ninh, trong mắt tràn đầy yêu thương, lấy tay vuốt tóc của cô, bà thở dài nói: “Duyên phận thật không thể lý giải
nổi. Ngay từ lần đầu nhìn thấy con, đã muốn định ngay con là bạn gái của Cố Chuẩn”.
Mạc Ninh cười cười, không phủ định mà cũng không nói gì.
Hoàng Kỳ Hoa thấy vậy, nhìn cô không chớp mắt. Mạc Ninh cảm thấy không được tự nhiên, bối rối vuốt tóc.
Hoàng Kỳ Hoa đột nh